Chương 724: Đi Thôi, Thằn Lằn
Lục Tân liền hơi run sợ, quay đầu nhìn lại phía sân cỏ liền thấy có bảy tám khuôn mặt u ám đang nhìn mình.
"Đan Binh......"
Trần Tinh tiến tới vỗ vai Lục Tân.
Lục Tân nói:
"Làm ơn đừng gọi ta bằng cái tên này được không?"
Trần Tinh phản ứng lại, hơi cao giọng:
"Đi thôi, Thằn Lằn."
Lục Tân lập tức yên tâm, đi nhanh về phía trước.
Mấy nhà nghiên cứu đang không vui ở phía sau âm thầm gật đầu, ghi nhớ cái tên này.
..............
Họ đi qua sân cỏ đến trước tòa nhà mà lần trước họ nhìn thấy lúc ngồi trực thăng.
Sau đó Hạ Trùng đăng ký tên rồi quẹt thẻ đưa họ đi vào.
Lúc này Trần Tinh vô cùng bình tĩnh, giống như cô không hề quan tâm đến những gì Lục Tân nói, họ dừng lại nhìn ngắm tòa nhà rồi hỏi:
"Năm ấy thiên tài của viện nghiên cứu đã nhảy từ trên nóc tòa nhà này xuống à?"
Hạ Trùng gật đầu:
"Ta nghe nói, từ dạo đó là cửa sân thượng đều bị khóa lại."
Họ đi vào thang máy lên lầu ba mươi mốt, sau đó Hạ Trùng dẫn họ vào một phòng họp rất rộng.
"Ta đi hỏi thăm một chút, các ngươi ngồi chờ trong đây đi."
Hạ Trùng nói với hai người Trần Tinh và Lục Tân, sau đó đi ra ngoài.
"Vết thương đau lắm hả?"
Thấy Trần Tinh vừa ngồi xuống liền ấn ấn bụng, Lục Tân khẽ nhíu mày vội ân cần hỏi thăm.
Trần Tinh nhìn hắn rồi nói:
"Không sao, ta có thể khiến bản thân không cảm nhận được đau đớn."
"Không cảm nhận được đau đớn không có nghĩa là không bị thương..."
Lục Tân vẫn hơi lo lắng, hắn nhìn xung quanh rồi đứng dậy đi đến chỗ cây nước nóng lạnh để lấy cho cô một ly nước.
"..........."
Trần Tinh hơi bất ngờ nhìn Lục Tân.
Câu nói tương tự mà hắn từng nghe giáo sư Bạch nói.
Tuy nhiên, giáo sư Bạch và Lục Tân đương nhiên khác nhau, giáo sư Bạch là dựa vào tình hình thực tế mới nói như vậy, đồng thời cũng là đang tự nhắc nhở mình, nhưng những lời mà Lục Tân nói ra là xuất phát từ sự quan tâm... Quan trọng hơn, dường như Trần Tinh cảm nhận được khi Lục Tân nói những lời này có cái gì đó khác với trước đây.
Sau khi nhận lấy ly nước, cô im lặng một hồi rồi nhìn Lục Tân nói:
"Lần này đi thăm thân rất thuận lợi đúng không?"
Lục Tân gật gật đầu, mỉm cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp:
"Đúng vậy."
Dường như Trần Tinh có chút đăm chiêu, chợt nhận ra Lục Tân có thêm một thứ.
Sự tự tin.
Lục Tân của trước đây tuy là người có tính cách rất tốt, nhưng trong mắt luôn có chút mơ màng, khí chất con người lúc nào cũng giống như có phiền muộn.
Lục Tân bây giờ vẫn còn khí chất này nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác cởi mở hơn nhiều.
Điều này khiến cô hơi hiếu kỳ.
Nó không phải xuất phát từ trách nhiệm mà là vì nội tâm của bản thân mình, cô hỏi:
"Lần này đi thăm thân..... ngươi đã trải qua những gì?"
"Nhớ lại một vài chuyện thôi."
Lục Tân cười nới với cô:
"Cũng không nhớ lại được gì nhiều lắm, nhưng nó đã khiến ta biết ta phải làm gì."
Trần Tinh liền hơi khẩn trương:
"Làm gì?"
Lục Tân ngớ ra, cười nói:
"Đương nhiên là tìm những người thân khác rồi cố gắng giúp đỡ họ chứ gì nữa....."
Trần Tinh thở một hơi: cũng may không phải hủy diệt thế giới.
Không đúng.
Bỗng nhiên cô giật mình, lần này Lục Tân cũng nói đi thăm thân nhưng lại hành động rất ầm ĩ...
Đúng lúc cô nghĩ đến việc này thì Hạ Trùng đẩy cửa bước vào.
Cô ôm một xấp tài liệu nói với Trần Tinh:
"Lúc trước khi chúng ta hợp tác, ta từng nói muốn chia sẻ tài liệu với ngươi, không ngờ viện nghiên cứu cũng ủng hộ quyết định này của ta, bộ Đặc Thanh cũng phê chuẩn rất nhanh, nên giờ ta sẽ giải thích với ngươi một vài tin tức cơ mật của sự kiện lần này, nó không chỉ liên quan đến thí nghiệm của Hắc Đài Bàn mà có lẽ còn liên quan đến một vài chuyện khác."
Cô dừng một chút:
"Là chuyện gì khác thì có thể phải chờ đến lần hợp tác tiếp theo."
Trần Tinh nhìn thấy biểu cảm của cô liền biết được tin tức lần này có thể là tin tức quan trọng.
Cô nhìn Lục Tân rồi gật đầu.
"Chuyện của hắn sẽ có người khác phụ trách."
Hạ Trùng nói xong thì nhìn về phía Lục Tân:
"Cô ấy ở văn phòng số 3106, giờ ngươi có thể qua đó."
Lục Tân lập tức gật đầu rồi đứng dậy.
Trần Tinh hơi gấp gáp đứng dậy theo, cũng không biết cô đang lo lắng điều gì mà sắc mặt rất khó coi, ở trước mặt Hạ Trùng cô cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể trầm ngâm một hồi rồi nói với Lục Tân:
"Cẩn thận, có chuyện gì thì nói với bọn ta."
Lục Tân cười cười rồi gật đầu:
"Được."
..............
Lục Tân cũng không hiểu tại sao viện nghiên cứu lại đồng ý gặp hắn nhanh như vậy, mà còn phải tách hắn ra khỏi đám người Trần Tinh, mà có vì gì thì hắn cũng có thể nhìn thấy điều mà Trần Tinh đang lo lắng, nhưng hắn rất thản nhiên, bước chân cũng rất nhẹ nhàng.
Dù sao hắn muốn gặp người của viện nghiên cứu chỉ để giải đáp thắc mắc mà thôi.
Ví dụ, thực ra lão viện trưởng của cô nhi viện cũng là người của viện nghiên cứu, vậy thì có phải ở trong viện nghiên cứu này còn có một vài người quen biết hắn hay không, thậm chí lúc trước cô nhi viện xảy ra chuyện cũng có liên quan đến viện nghiên cứu đúng không?
Và có phải trong viện nghiên cứu này có người có thể cho hắn một lời giải đáp về chuyện mà hắn quan tâm nhất hay không?
Còn tại sao viện nghiên cứu muốn gặp hắn thì gặp mặt trực tiếp rồi hỏi là được.