Chương 733: Thâm Uyên
"Cái này……"
Hắn bất giác mở miệng, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Trùng kéo qua cửa.
Đằng sau cánh cửa, dường như có một thế lực mạnh mẽ vô cùng, thu hút Lục Tân ngay khi hắn vừa nhìn thấy thế giới này.
"Ông…”
Những tạp niệm không thể nói ra đột nhiên tràn ngập trong tâm trí Lục Tân. Hắn dường như đã nghe thấy âm thanh của hàng trăm người, tiếng la hét, khóc lóc, gào thét đan xen với nhau, vừa rõ ràng nhưng lại có vẻ vô cùng hỗn loạn. Tất cả những thanh âm này đều xông vào vào màng nhĩ của hắn.
“Duy trì sự tập trung, đừng để ý đến tiếng động của bất kỳ ai..."
Có một giọng nói hư ảo hét lên, đột nhiên có một bàn tay nhỏ lạnh lẽo bóp mạnh vào mặt Lục Tân.
Lục Tân bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt Hạ Trùng đang cách hắn chỉ tầm một gang tay. Cô đang nghiêm túc quan sát hắn, sờ sờ mặt của hắn, sau đó còn lớn tiếng nhắc nhở.
Lục Tân lắc lắc đầu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn ra hiệu đã rõ với Hạ Trùng, sau đó bắt đầu đánh giá môi trường xung quanh.
Cánh cửa phía sau Lục Tân đã biến mất. Hắn phát hiện mình đang đứng trên một tòa nhà đổ nát. Sau một hồi cố gắng phân định, hắn mới nhận ra lúc này mình vẫn đang ở chủ thành số 2, bên trên tòa nhà của viện nghiên cứu. Tuy nhiên, nhìn từ vị trí của hắn, phần trên của tòa nhà đã biến mất, bên dưới cũng chỉ là một đống đổ nát….
Mọi thứ ở đây dường như đang bùng cháy.
Hắn có thể cảm giác được da thịt của mình dường như đang tiếp xúc với một đoạn thép nung đỏ, mỗi một tấc da đều bị nóng rát, đau đớn. Cơn đau này không chỉ nóng rát, mà giống như mỗi một tấc da đều đang bị không khí cắt đứt.
Đằng xa xa, bên dưới ánh đèn nóng rực, có tòa nhà phế tích màu đỏ tươi mờ ảo, đang lắc lư vặn vẹo trong không khí.
Có vẻ như các con đường và những toà nhà đều sống lại, đang nhảy múa một cách điên cuồng.
Thế giới bao trùm bởi màu đỏ này giống như một cơn ác mộng sâu thẳm, bất lực, sợ hãi mà cô đơn.
Nhìn xa hơn nữa, một vầng trăng tròn lờ mờ xuất hiện trên bầu trời
Lục Tân vung tay vào không khí, sau đó sờ lên mặt. Tất cả những điều này đều quá xa lạ với hắn, xa lạ đến mức nó thậm chí còn tạo ra một cảm giác quen thuộc đến hoang đường, tựa như hư vô, nhưng vô cùng chân thực.
...
"Đây là đâu?"
Lục Tân bất chợt đặt câu hỏi.
“Thâm Uyên.”
Câu trả lời của Hạ Trùng vô cùng đơn giản. Cô nghiêng đầu nhìn Lục Tân, thấy hắn vẫn điềm tĩnh, trong lòng có chút kinh ngạc. Nhưng cô cũng không nói nhiều, trực tiếp kéo tay Lục Tân đi về phía trước.
Ngay khi họ vừa mới tiến một bước, tất cả những cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên trừu tượng mờ ảo.
Lục Tân phát hiện, mỗi khi hắn và Hạ Trùng bước một bước, cảnh tượng xung quanh đều nhanh chóng lùi lại với tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Đi thêm vài bước nữa, họ đến một con đường cái, xung quanh ngập tràn những chiếc xe hư hỏng một cách kỳ lạ, đan xen cùng với những ảo ảnh đang lùi về sau với tốc độ cao.
"Sức mạnh của ta chính là hệ Khế Ước Thâm Uyên."
Giọng nói của Hạ Trùng đều đều, không hề lên xuống, khiến Lục Tân có cảm giác vô cùng chân thực:
“Ta đã ký kết khế ước với lũ trùng ở dưới Thâm Uyên, để chúng có thể đưa ta xuống đây và bảo vệ ta. Vốn dĩ có ba con trùng, nhưng một con đã bị giết ở thành phố Thuỷ Ngưu. Ngoài ba con trùng này, ban đầu ta còn ký khế ước với một con quái vật tinh thần khá lợi hại. "
"Tuy nhiên, nó đã bị giết khi đối đầu với con quái vật của Hắc Đài Bàn.”
"Cho nên, hiện giờ ta ở chỗ này cũng không có khả năng tự bảo vệ bản thân, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng đi vào rồi đi ra."
"..."
Lúc này, Lục Tân mới để ý thấy có hai con côn trùng mập mạp nằm trên hai vai trái phải của Hạ Trùng. Hắn đã từng nhìn thấy chúng ở trên người cô lúc còn ở thành phố Thuỷ Ngưu, nhưng lúc đó hắn chỉ thấy lờ mờ, hiện tại mới có thể nhìn rõ.
Trong thế giới này, mọi đối tượng vật thể đều trở nên mờ ảo, nhưng tại sao thứ này lại vô cùng rõ ràng?
“Vù xù “
Khi đang đi về phía trước, Lục Tân đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, hắn nhìn xuống, lập tức có chút rùng mình. Bên trên mặt đất, thay vì là mặt đường trải nhựa, tất cả đều là những bàn tay con người.
Hắn và Hạ Trùng thực sự đã dẫm lên vô số bàn tay này để tiến về phía trước.
Những đôi bàn tay đen sạm, da dẻ khô ráp, bên trên còn có những đường gân xanh ngoằn nghèo như giun đất. Chúng như đang cố nắm giữ tất cả mọi thứ mà chúng có thể chạm vào, những chiếc móng tay sắc nhọn giống như từng chuôi dao găm.
Lục Tân cuối cùng cũng hiểu vết thương trên đùi Hạ Trùng là do đâu, cô bị móng tay cào phải.
Mỗi lần bước vào thế giới sau cánh cửa, cô đều phải chịu đựng nỗi đau như vậy, không thể trốn, không thể tránh, bởi vì mặt đất của thế giới này đều là như vậy.
“Xoẹt…xoẹt…”
Những chiếc móng này đang cào chân bọn họ, ở nơi tiếp xúc truyền tới từng đợt xúc cảm lạnh lẽo, đau buốt.
“Quen rồi thì không sao.”
Hạ Trùng nói xong, cô liếc mắt nhìn Lục Tân.
"Nếu ngươi lo lắng về việc để lại sẹo, không sao đâu, con trùng của ta có thể trị cho ngươi, như thể ngươi chưa từng bị cào qua.”