Chương 732: Lần Đầu
"Khụ..."
Cô ho nhẹ một tiếng, kẹp một điếu giữa hai ngón tay, rồi đưa điếu còn lại cho Lục Tân, trên một đầu điếu thuốc vẫn còn dính vết son đỏ từ miệng cô.
"Dĩ nhiên, viện nghiên cứu cũng có chút việc cần ngươi tới hỗ trợ."
"..."
Lục Tân trợn trừng hai mắt lên, hết nhìn điếu thuốc, lại nhìn vị nữ tiến sĩ đang trưng ra vẻ mặt biếng nhác kia.
"Ta tổng cộng chỉ có năm điếu..."
Hắn không muốn lãng phí nên vẫn nhận lấy, chỉ là ánh mắt nhìn nữ tiến sĩ trở nên vô cùng u oán.
Tiến sĩ An ngẩn ra, thật sự không phản ứng kịp. Cái con người này là đang ghét bỏ việc cô hút thuốc của hắn?
...
"Ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với viện nghiên cứu của các ngươi..."
Dù sao Lục Tân cũng là một người hào phóng, không tiếp tục oán giận cô về vụ điếu thuốc nữa mà chỉ buồn bực nói:
“Tất cả các ngươi đều là một đám kẻ điên không đứng đắn, ta cũng không có chút hứng thú nào với cái nấc thang gì gì đó của các ngươi, ta không thích bất cứ một cảm giác nào có liên quan tới các ngươi từng xuất hiện qua trong trí nhớ, cũng không thích vì để bản thân mạnh mẽ hơn hay sao đó mà lại một lần nữa nằm trên chiếc giường cắm đầy ống dẫn kia...
Hơn nữa ta càng không thích việc các ngươi nói ta là vật thí nghiệm."
"..."
Khi hắn nói những lời này, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Hắn vốn không thích những thứ đó, nếu không phải mẹ đã đích thân nói với hắn rằng chỉ khi nào tiến vào giai đoạn hai thì mới có thể hiểu rõ thêm vài chuyện, có lẽ hắn thậm chí sẽ không sinh ra nổi chút hứng thú nào với giai đoạn hai hết.
...
"Ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngươi, nhưng ngươi đừng nên vội vàng kết luận."
Nghe thấy lời Lục Tân nói, tiến sĩ An chỉ cười cười, nói một cách mềm mỏng:
“Ta nói cần ngươi hỗ trợ không phải đang ám chỉ vụ nghiên cứu..."
"Hửm?"
Lục Tân ngẩng đầu nhìn cô.
Tiến sĩ An cười cười, nháy mắt mấy cái liền với Lục Tân, nói:
“Để ta mời một người khác tới giải thích cho ngươi."
Nói xong, cô quay người lại, đưa lưng về phía Lục Tân, nhoài người lên bàn, cầm lấy chiếc điện thoại, nhẹ nhàng bấm vài phím, giọng nói nghe rất biếng nhác:
“Ngươi làm xong chuyện bên đó chưa? Bây giờ có thể tới chỗ ta không…
“Thằng ranh này còn non lắm, chẳng có đầu óc gì, còn không hiểu phong tình..."
"Ta cảm thấy chắc là hắn sẽ thích ngươi đó..."
"Đúng thế, hai chúng ta cùng bắt tay nhau đối phó hắn, có vậy mới làm hắn không còn cứng như thế nữa..."
"... Ý ta là không còn cứng miệng như thế nữa!"
"..."
Lục Tân nghe vậy thì buồn lắm, rít mạnh một ngụm thuốc.
Sau khi tiến sĩ An buông điện thoại xuống, Lục Tân cũng kiên nhẫn ngồi đợi một lúc. Bây giờ hắn ngược lại cảm thấy có hơi tò mò, muốn nhìn thử xem rốt cuộc cô đang định giở trò quỷ gì.
Qua một lát, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó có người đẩy cửa bước vào. Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, người đó lại là Hạ Trùng.
Vết thương trên người cô đã được xử lý tốt, cả người cũng có sức sống hơn rất nhiều. Nhưng trong mắt cô lại hiện lên vẻ lo lắng, cô lại gần tiến sĩ An nói:
"Bây giờ tinh thần của ta không đủ, không trụ được quá lâu."
"Ta biết."
Tiến sĩ An bật cười khe khẽ, quét mắt nhìn Hạ Trùng, nói:
“Nhưng không sao, chủ yếu là để hắn trải nghiệm một chút thôi."
Hạ Trùng gật đầu, bước về phía Lục Tân, giơ tay ra.
"Lúc tiến vào nhớ dịu dàng một chút..."
Tiến sĩ An cười tủm tỉm nhìn Lục Tân, khẽ nháy mắt:
“Dù sao cũng là lần đầu tiên, tốt nhất không nên quá thô bạo."
Lục Tân cảm thấy rất không được tự nhiên.
Có vài lời bản thân giống như nghe hiểu, lại giống như nghe không hiểu, rốt cuộc là nghe hiểu mới là bất thường hay không hiểu mới là bất thường đây?
…
“Đi nào!”
Thấy Lục Tân do dự, Hạ Trùng nhíu mày, lãnh đạm nói:
"Đừng lãng phí thời gian."
"Cái này……"
Nghe vậy, Lục Tân đành phải đáp ứng cô, dùng tư thế có chút xấu hổ đứng đối mặt với Hạ Trùng.
“Sau khi đi vào, nhớ phải yên lặng, không lộn xộn.”
Hạ Trùng xoay người đi về phía cửa văn phòng. Một người đàn ông to lớn là Lục Tân, bị cô kéo đi như một đứa trẻ, nghiêm túc nghe lời chỉ dẫn của cô:
“Lát nữa, bất kể ngươi cảm thấy thế nào, cũng phải giữ bình tĩnh..."
“Được, được……”
Tiến sĩ An đứng bên cạnh, cho biết:
“Thanh niên thường thiếu kinh nghiệm, hay bỏ cuộc một cách dễ dàng…”
Lục Tân không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Lúc này, Hạ Trùng đã kéo hắn đến cửa văn phòng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.
Lục Tân toàn thân chợt cứng đờ, thậm chí thân thể còn run nhẹ. Khi Hạ Trùng mở cửa văn phòng, bên ngoài đáng lẽ là hành lang, nhưng Lục Tân được cô nắm tay dắt về phía trước thì phát hiện cánh cửa này dẫn đến một thế giới màu đỏ.
Thật khó để diễn tả cảm giác này, giống như hắn vừa nhìn vào nó, liền phát hiện ra rằng tất cả các bóng ở đây đang đè tán loạn lên nhau. Vô số sức mạnh biến dị tinh thần tràn ngập trong không khí ở thế giới này.
Lục Tân vừa liếc mắt liền cảm thấy phía sau cánh cửa này có một luồng gió lạnh thổi tới, khiến lông tơ đều dựng đứng. Không khí khô khốc nồng nặc mùi khét và rỉ sắt xộc vào mũi hắn.