Chương 746: Triệu Hồi Kẻ Ẩn Nấp
Lục Tân đột nhiên nghĩ đến máy nhắn tin trong ba lô của mình. Tiến sĩ An nói rằng Kẻ Ẩn Nấp là người giỏi nhất trong việc tìm kiếm người trên thế giới. Mà hắn, sau khi được mời gia nhập vào câu lạc bộ kia, lập tức có quyền kiểm soát Kẻ Ẩn Nấp.
….
….
Lục Tân lấy máy nhắn tin màu đen ra, khởi động máy, một tia sáng màu xanh lam kỳ lạ nhẹ nhàng lóe lên, hình ảnh trở nên ổn định.
Ba biểu tượng hiện lên bên trên máy.
Có các tên bên dưới, cụ thể là: "cơ sở dữ liệu", "câu lạc bộ" và "Kẻ Ẩn Nấp".
"Cơ sở dữ liệu" rất rõ ràng. Cái này sẽ cho phép Lục Tân kịp thời tìm kiếm một số thông tin bí mật về nguồn ô nhiễm đặc biệt và thông tin tình báo mới nhất do viện nghiên cứu cung cấp.
Về phần "câu lạc bộ", theo lời tiến sĩ An, đây chắc là nơi giao lưu của những nhân tài cao cấp.
Không quan trọng.
Lục Tân trực tiếp bấm vào mục thứ ba. Sau khi nhấp vào, một giao diện mới tinh hiện lên, ở trên màn hình chỉ có một nút bấm phát ra ánh sáng xanh lam.
"Triệu hồi Kẻ Ẩn Nấp"
...
"Có thể trực tiếp triệu hồi sao?"
Lục Tân vừa chậm rãi ăn miếng thịt bê, vừa suy nghĩ. Phần quyền hạn điều khiển những Kẻ Ẩn Nấp này là do viện nghiên cứu trao cho, vì vậy hắn muốn họ làm việc cho mình là điều hợp lý.
Vì vậy, hắn tàn nhẫn ấn nút.
Máy nhắn tin trên tay hắn run nhẹ, như thể một tín hiệu nào đó đang được truyền đi.
Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Lúc này, Thằn Lằn đã rời đi, dĩa cơm chiên trứng thứ hai cũng đã được ăn hết, trong phòng ăn chỉ còn một người.
Hắn lặng lẽ nhìn ra cửa, nhưng không có động tĩnh gì.
Lục Tân đang lo lắng, tổ chức trực thuộc viện nghiên cứu được xem là bí ẩn nhất trên thế giới, các thành viên của tổ chức Ẩn Nấp này có thể khám phá bất kỳ bí mật nào, họ sẽ xuất hiện trước mặt hắn như thế nào đây.
Nhưng Lục Tân đột nhiên phát hiện ánh đèn trong phòng trở nên vô định, không khí xung quanh hơi biến dạng. Bầu không khí kỳ lạ này khiến Lục Tân trở nên cảnh giác.
Hắn chợt nhìn lên thì thấy một thứ gì đó xuất hiện trên mái nhà.
Nó có màu đen, thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Đi chung với nó là những bức xạ tinh thần đang dao động.
“Quái vật tinh thần?”
Lục Tân cau mày, sắc mặt âm trầm. Hắn không ngờ rằng trong khách sạn cao cấp ở chủ thành này lại có thể gặp phải quái vật tinh thần dễ dàng như vậy.
“Em gái......"
Hắn đột nhiên nói: “Bắt lấy nó!”
…
Thân là một nhân viên chuyên nghiệp của đội dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, khi bắt gặp quái vật tinh thần, lập tức dọn dẹp ngay là chuyện hợp tình hợp lý nhất.
Nhưng bây giờ mình đang ăn cơm, hơn nữa dưới tình huống có biết bao nhiêu người vây quanh như vầy, nếu mình bất ngờ nổ súng, chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng. Huống hồ viên đạn cần dùng là loại đặc biệt, là cần xài tiền. Cho nên để em gái ra tay cũng rất hợp lý.
"Hửm?"
Nhưng trên thực tế, không cần Lục Tân nhắc nhở, ngay tại thời điểm hắn gọi thầm em gái trong đầu, con bé cũng đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Ánh mắt nó sáng lên, nhìn chằm chằm vào con quái vật đang ló đầu ra khỏi trần nhà, hào hứng bò dọc theo vách tường gần đó đi lên trên.
Hình như con bé cũng cảm thấy việc này chơi rất vui, trực tiếp vươn cánh tay nhỏ bé tóm lấy con quái vật.
"Vo ve..."
Sự xuất hiện đột ngột của em gái khiến cho con quái vật trên trần nhà có hơi sửng sốt. Nó cứ thế ngây ngốc nhìn Lục Tân, tận đến khi em gái đã vọt tới ngay sát nó, vươn hai tay nhỏ bé muốn tóm lấy nó, nó rốt cuộc mới phản ứng lại. Nó hoảng hốt, vội vàng giơ cái móng vuốt nho nhỏ gầy gò và đen đúa kia lên, đè chặt lấy chiếc mũ dạ trên đầu mình.
Cùng lúc đó, không khí xung quanh nó trở nên vặn vẹo, tạo thành một cơn lốc xoáy, nó rụt mạnh đầu, vội vã trốn vào trong cơn lốc.
Em gái nhào lên nhưng chỉ vồ lấy được một khoảng không hình lốc xoáy, quái vật nhỏ đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Hừ!"
Em gái tức giận, nằm bò trên trần nhà, ngửi tới ngửi lui chỗ đó, dường như không cam lòng từ bỏ.
"Ồ, thực lực không mạnh, nhưng động tác lại rất nhanh..."
Lục Tân nhíu mày, chuẩn bị thông báo tình hình nơi này cho Đặc Thanh Bộ biết. Đúng vào lúc này, chiếc điện thoại trong tay chợt rung lên, khi hắn cúi đầu nhìn, bên trên màn hình hiện ra một tin cảnh cáo.
"Làm ơn đừng làm bị thương người nằm vùng, nếu không ngươi sẽ đánh mất toàn bộ quyền lợi của người nằm vùng, thậm chí sẽ bị trục xuất khỏi câu lạc bộ!"
"..."
"Cái quái gì đây?"
Nhìn thấy tin nhắn cảnh cáo này, Lục Tân mới bàng hoàng nhận ra.
Cái thứ vừa nãy chính là người nằm vùng?
Sự phát hiện này khiến hắn vô cùng kinh hãi, trong đầu chợt nhớ tới rất nhiều chuyện:
Người nằm vùng là một đội ngũ đặc biệt trực thuộc viện nghiên cứu, người nằm vùng được xưng là tổ chức tình báo tốt nhất.
Không có nơi nào mà người nằm vùng không lẻn vào được, cũng không có tin tức nào mà họ không hỏi thăm được.
Nhưng rốt cuộc người nằm vùng trông như thế nào thì hình như có rất ít người biết, dù sao chuyên môn của người ta là ẩn núp mà.
Vì thế... Lục Tân lập tức nhận ra.