Mặt Trăng Đỏ

Chương 747: Nụ Cười Mỉm

Chương 747: Nụ Cười Mỉm


Có thể lợi dụng quái vật tinh thần để tuần tra và canh gác cho viện nghiên cứu, vậy việc họ tạo được một đội ngũ như thấy, hình như cũng rất có lý?
Nói như vậy, vừa rồi thứ mình thiếu chút nữa dung túng em gái, để con bé tấn công nó, chính là nhân viên công vụ của chủ thành?
Lục Tân cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn em gái bằng ánh mắt oán trách.
Mình mới vừa từ ra khỏi trại tạm giam, em gái xém tí nữa là tống mình về lại đó rồi...
Đầu tiên, hắn dịu dàng khuyên nhủ em gái ra ngoài tự chơi một mình, nói là bản thân có chuyện phải làm, sau đó mới ấn nút trên điện thoại.
Điện thoại khẽ rung lên, tín hiệu được gửi ra ngoài.
Lần này, Lục Tân kiên nhẫn chờ đợi, chỉ là lần này có hơi lâu, phải khoảng hai, ba phút máy mới cảm ứng được thứ gì đó.
Ngẩng đầu nhìn, ở một nơi cách xa chỗ hắn đang đứng, trên vách tường cạnh cửa, lại một lần nữa xuất hiện một khoảng không biến dạng.
Trong lốc xoáy nho nhỏ, một con quái vật nhỏ cả người đen thui, gầy nhom ốm yếu, cao khoảng bảy mươi xăng-ti-mét, hai mắt to tròn, sáng ngời, cánh tay gầy guộc đen thùi lùi, trên đầu đội một chiếc mũ dạ màu đen thật lớn đáng dáo dác dò đầu ra nhìn.
Nó đứng cách hắn thật xa, nhìn Lục Tân đầy cảnh giác.
"Thật ngại quá, vừa nãy là hiểu lầm, ta không có ác ý với ngươi."
Lục Tân nâng hai tay lên, tỏ vẻ bản thân không hề nguy hiểm.
Chỉ là động tác này đã dọa cho người nằm vùng sợ chết khiếp, mém nữa là rụt đầu biến mất.
"Có thể nói chuyện không?"
Lục Tân nhìn về phía người nằm vùng, chờ đối phương trả lời.
Người nằm vùng im lặng, trợn trừng hai mắt nhìn hắn.
Lục Tân nói: "Ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện, có một đoàn xe thiếu tiền của ta, đội trưởng tên là Cao Đình, hiện tại đoàn xe của cô ấy có khoảng ba mươi người, đêm qua bọn họ đã ra khỏi thành, không biết đã trở về hay chưa, ngươi có thể giúp ta tìm họ không?"
Người nằm vùng tiếp tục im lặng, cứ thế trừng trừng nhìn hắn.
Lục Tân kinh ngạc nói: "Người nằm vùng được xưng là không gì làm không được, nhiệm vụ này đâu có khó lắm, nhỉ?"
Người nằm vùng vẫn im lặng nhìn Lục Tân, qua một hồi mới chầm chậm đưa cái móng vuốt gầy nhom lên, bày ra động tác viết chữ.
"Còn phải viết hợp đồng ư?"
Lục Tân có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lôi từ trong túi ra một chiếc bút máy viền vàng, viết đại khái vài dòng lên đó.
Lúc đưa cho đối phương, nó cũng không dám bò tới nhận, chỉ gật đầu một cái, ý bảo Lục Tân để tờ giấy lên bàn.
Lục Tân đành phải đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển tờ khăn giấy tới gần vị trí của đối phương.
Lúc này, con "Người nằm vùng" kia mới chịu nhảy từ trên trần nhà xuống, cầm tờ khăn giấy lên nhìn. Sau khi đọc lướt qua, nó lại nhảy lên trần nhà, ngậm tờ khăn giấy trong miệng, rồi lẳng lặng nhìn Lục Tân, như đang chờ điều gì đó.
Lục Tân thấy nó làm vậy thì cũng lẳng lặng đứng chờ.
Ngươi lẳng lặng chờ, ta cũng lẳng lặng đợi.
Sau đó rốt cục người nằm vùng nhịn không được nữa, từ tốn lấy chiếc mũ dạ màu đen trên đầu mình xuống, lật ngửa lại, đưa về phía Lục Tân.
Mục đích vô cùng rõ ràng.
Lục Tân ngạc nhiên: "Không phải miễn phí ư?"
Người nằm vùng kiên định giơ mũ dạ của mình ra, âm u nhìn Lục Tân.
Lục Tân do dự một chút, đưa tay sờ sờ túi tiền của mình, lấy ra hai đồng tiền xu, rồi lại rút về một đồng.
Khi hắn vừa định làm bộ bỏ vào mũ của nó, người nằm vùng lại thu móng vuốt về, âm u nhìn Lục Tân một cái, rồi lại giơ mũ dạ ra lần nữa.
"Vẫn còn chê ít?"
Lục Tân cảm giác có hơi đau đầu rồi đấy.
Nhân viên công vụ ở chủ thành muốn nhân cơ hội làm việc công đòi thù lao, có phải hắn nên tố cáo nó không?
Ngay lúc hai bên đang giằng co kịch liệt, điện thoại lại rung lên lần nữa, một khung thoại "Nhắc nhở" hiện lên.
Từng câu từng chữ bên trên nghe rất khách khí: "Phát hiện vì hội viên là hội viên có quyền hạn thấp, nên việc hợp tác với người nằm vùng sẽ được tiến hành dưới hình thức phân phát nhiệm vụ có trả thù lao, có thể thanh toán thù lao bằng cách trả năm nghìn liên minh tệ, hoặc là năm giờ điểm tín dụng, hoặc là một “nụ cười mỉm”."
"Năm nghìn?"
Lục Tân thiếu chút nữa quăng điện thoại ra ngoài. Bản thân dù có tìm được đoàn xe thì cũng chỉ nhận được tầm khoảng một nghìn liên minh tệ thôi?
Còn vụ năm giờ điểm tín dụng, hắn cũng không quá rõ cái này là cái gì. Hắn vừa nhận được chiếc điện thoại này không lâu, chưa kịp nghiên cứu triệt để, bản thân cũng không biết bây giờ mình có điểm tín dụng hay chưa, như vậy cũng chỉ có thể chọn phương án cuối cùng...
Mỉm cười?
"Mỉm cười cũng có thể xem như tiền công ư?"
Tuy Lục Tân cảm thấy khá quái lạ, nhưng chỉ giây sau đã dứt khoát đưa ra quyết định. Dù thế nào cũng tốt hơn phải tiêu tiền.
Vì thế, hắn chuẩn bị tâm trạng một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người nằm vùng, khóe miệng giương lên.
Hắn nỗ lực, thành khẩn lộ ra một nụ cười mỉm.
Không khí lại có dấu hiệu mơ hồ như chuẩn bị biến dạng tiếp. Con quái vật nhỏ màu đen gầy gò kia nhìn chằm chằm Lục Tân, thân thể nhỏ bé hơi run lên, dường như mém chút nữa bị dọa bỏ chạy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất