Mặt Trăng Đỏ

Chương 748: Cái Giá Phải Trả

Chương 748: Cái Giá Phải Trả


Nhưng dần dần, nó chăm chú nhìn nụ cười trên môi Lục Tân, ánh mắt càng ngày càng sáng, thậm chí có thể cảm nhận được tâm trạng của nó trở nên phấn khởi, cũng như kích động hơn trước nhiều. Chỉ một lát sau, nó dồn hết sự chú ý lên mặt Lục Tân, hai bên khóe miệng cũng bắt đầu cố gắng giương lên, mắt hơi híp lại.
Dần dà, biểu cảm trên mặt nó thế mà lại giống hệt Lục Tân như đúc.
Hai người cách một cái bàn tròn, một người bò trên trần nhà, một người ngồi trên ghế, mặt đối mặt mỉm cười, hệt như đang soi gương.
"Xong chưa?"
Lục Tân cười đến nỗi sắp cứng đờ, mới mở miệng hỏi một câu.
Con người nằm vùng kia bỗng giật mình một cái. Sau đó, nó mang theo nụ cười giả tạo kia, gật đầu, hài lòng, chậm rãi lui vào lốc xoáy.
Lục Tân sờ sờ mặt mình, phát hiện nụ cười trên mặt đã biến mất, nhưng ngoại trừ điều này, cơ thể cũng không có biến đổi gì bất thường, cũng không mệt lả, đuối sức gì đấy như lần trước, khi giải quyết xong vị “thần” mà Hắc Đài Bàn tạo ra.
Một khi đã như vậy, người nằm vùng thu "nụ cười mỉm" của mình làm thù lao, trên thực tế là đã lấy đi cái gì?
Hình như, hắn phảng phất cảm giác được, nó đã thông qua nụ cười mỉm này để lấy đi một xíu sức mạnh tinh thần của mình?
Nhưng là lượng sức mạnh bị lấy đi quá ít, ít đến độ hắn không thể xác định rõ ràng rằng có thật là bị nó lấy đi hay không…
...
Lục Tân vét thìa cơm xào trứng cuối cùng vào miệng, dự định về phòng khách sạn nghiên cứu cái di động này trước đã.
Việc nhìn thấy hình dạng của người nằm vùng đã câu lên sự hứng thú của hắn với câu lạc bộ này.
Hắn rất muốn kiểm tra thử xem hai phần mềm khác có thể làm được gì.
Vốn tưởng rằng dù người nằm vùng có nhanh cỡ nào thì cũng một hai tiếng nữa mới trả lời cho mình được, nhưng ngay khi Lục Tân bước ra khỏi nhà ăn, trên đường đi thang máy lên phòng ở tầng trệt, còn chưa tới trước cửa phòng thì đã thấy trên mặt thảm dưới sàn xuất hiện một khoảng không biến dạng.
Một cơ thể nho nhỏ chui ra từ trong lốc xoáy.
Đầu vẫn đội cái mũ dạ màu đen, trên mặt vẫn còn treo nụ cười giả tạo kia, trông rất vui vẻ.
"Hửm?"
Lục Tân kinh ngạc: "Sao quay lại rồi?"
Hắn còn chưa kịp hỏi ra miệng thì trong lốc xoáy cạnh người nằm vùng kia lại lộ ra thêm một cái đầu tròn tròn, nho nhỏ. Nó thành thật nhìn Lục Tân, trong đôi mắt to trong thoáng hiện sự tò mò và chờ mong. Nó nhút nhát đứng bên cạnh con quái vật đang mỉm cười.
Hai người bọn nó, một con thì nở nụ cười giả tạo mới có được, một con thì rụt rẻ nhìn hắn. Sau đó cả hai cùng nhau lấy mũ dạ trên đầu xuống, cúi đầu khom lưng, giơ mũ dạ về phía Lục Tân.
"Không phải đã trả thù lao rồi sao?"
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, nhưng nhìn thấy thái độ ân cần của chúng nó, hắn bỗng nhiên hiểu ra.
Đây là đang xin tiền típ, đúng không?
Hắn khẽ nhấp môi.
Cũng may là thứ tiền típ chúng đòi không phải tiền thật, nên bản thân cũng không quá tức giận.
Mặt khác, lần đầu tiên hợp tác với người nằm vùng, ấn tượng ban đầu cũng rất quan trọng, nên hào phóng một chút mới tốt.
Vì thế sau vài giây suy tư, Lục Tân lại một lần nữa treo lên môi nụ cười mỉm, hơn nữa còn gật đầu khích lệ, nói lời tán dương chúng nó: "Làm rất tốt, không thành vấn đề."
Hai người nằm vùng lập tức trợn trừng hai mắt.
Hai người bọn họ, một con vốn đang mỉm cười, một con thì ngơ ngác, nhìn chằm chằm mặt Lục Tân bằng đôi mắt trong veo, to, tròn, sáng ngời của mình. Dần dà, khóe miệng của nó cùng từ từ giương cao lên, mắt hơi híp lại, cuối cùng là đồng bộ với nụ cười trên mặt Lục Tân.
Sau đó dường như trong mắt bọn nó ánh lên sự vui mừng phấn khởi, đồng loạt cúi mình vái chào Lục Tân.
Một con trong số đó lấy tờ giấy ăn từ trong mũ ra, đặt ở trên thảm. Sau đó cả hai tay nắm tay, từ từ lùi về trong lốc xoáy, biến mất.
...
Lục Tân tiến lên vài bước, nhặt tờ giấy ăn trên mặt đất lên.
Khi mở ra, hắn phát hiện bên trên có thêm một dòng tin tức: "Khách sạn Đại Thành ở phía bắc thành phố vệ tinh số Bảy, phòng tập thể, số phòng 021."
“Hiệu suất của người nằm vùng đúng là cao thật…nhưng mà, sao ta lại có cảm giác họ cứ như một đám cái bang thế nhỉ…?"

Ba chiếc mô tô do Thằn Lằn mang về đều được đưa đến khách sạn và sân sau.
Lục Tân vốn định lái chiếc mô tô của mình qua bên đó, nhưng nghĩ đến hai chiếc mô tô này cũng là của người ta nên cũng không thể mặc kệ. Vì vậy hắn đã bỏ ra hai mươi Liên minh tệ để thuê một một chiếc xe tải nhỏ ở bên cạnh khách sạn và bỏ hai chiếc mô tô cũ này lên thùng xe.
Lục Tân ngồi trên thùng xe lắc lư theo về khách sạn Đại Thành.
Đến nơi, từ xa Lục Tân đã nhìn thấy một hàng xe tải chở hàng cao lớn.
Đoàn xe này đến từ thành phố Hồng Diệp, vừa xử lý xong hàng hóa mà họ đã tìm kiếm suốt chặng đường dài, đang chuẩn bị mua chút đồ gì đó ở chủ thành và chở về.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất