Chương 749: Gặp Lại
Mặc dù trên đường đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí họ còn tổn thất hơn hai mươi người, nhưng dường như không có chuyện gì có thể thay đổi kế hoạch của họ. Những việc như gửi hàng, bán hàng, rồi lại mua hàng, và lợi nhuận kiếm được sau đó mới là điều quan trọng nhất đối với họ.
“A, Tiểu Lục ca…”
Vừa vào đến khách sạn, Lục Tân, người đang dỡ hai chiếc mô tô, đã chạm mặt Tôn Cẩu Tử.
Cuộc gặp tình cờ này khiến Tôn Cẩu Tử vô cùng kinh ngạc. Hắn hét lên một câu rồi lập tức đè thấp giọng.
Vẻ mặt Tôn Cẩu Tử vừa vui mừng lại vừa lo lắng:
“Sao ngươi lại trở lại đây? Chẳng phải ngươi đã…”
Tôn Cẩu Tử không nói tiếp mà nhanh chóng ra hiệu bằng hai ngón tay, làm động tác “chạy trốn”.
“Ta không có chạy trốn…”
Lục Tân thầm hỏi rốt cuộc là ai đã đồn đại như vậy. Mình là một công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể chạy trốn được?
Lục Tân mỉm cười:
“Trước đó, bọn ta ra khỏi thành phố, chỉ để đi thăm một người họ hàng, bây giờ sự việc đã được giải quyết xong.”
“Đi thăm họ hàng, sau đó sự việc đã được giải quyết xong?”
Tôn Cẩu Tử hơi ngơ ngác, lập tức liên tưởng đến đủ thứ với biểu cảm như bừng tỉnh.
“Từ lâu ta đã biết thân phận của Tiểu Lục ca không tầm thường, thì ra... Lại không tầm thường đến như vậy.”
Sau đó, Tôn Cẩu Tử thở dài một hơi. Hắn nhiệt tình bước tới, vừa ra hiệu cho hai người đang rảnh tay bên cạnh đến giúp dỡ xe máy xuống, vừa nhường điếu thuốc có đầu lọc cho Lục Tân rồi nói:
“Thủ lĩnh lại bị Văn phòng An ninh gọi đi, nói là chuyện giữa bọn ta và cái tên họ Triệu kia đã thu hút sự chú ý của một quan chức trong Văn phòng An ninh. Hắn là một người tốt. Sau khi nghe chuyện, hắn đã rất tức giận, nói rằng nhất định phải trả lại công bằng cho thủ lĩnh của bọn ta…”
Tôn Cẩu Tử đè thấp giọng nói:
“Ban đầu, bọn ta còn nghĩ rằng, sao người của Văn phòng An ninh của chủ thành lại đột nhiên thay đổi tính khí. Bây giờ ta mới hiểu, Tiểu Lục ca, lần này ngươi quả thực đã giúp bọn ta rất nhiều... Bọn ta thực sự không biết…”
Không ngờ một người đàn ông cao lớn như Tôn Cẩu Tử lại sắp rơi nước mắt.
“Trời ạ…”
Biểu cảm của Tôn Cẩu Tử khiến Lục Tân giật mình. Lục Tân mơ hồ cảm thấy dường như Tôn Cẩu Tử đã nghĩ sai lệch ở đâu đó.
Lục Tân vội chuyển chủ đề:
“Lão Chu và Tiểu Chu đâu?”
Tôn Cẩu Tử vội trả lời:
“Hai người họ ra ngoài bán hàng rồi, chắc cũng sắp trở về... Ngươi vào trong ngồi trước đã.”
Hắn vừa nói vừa ân cần đưa Lục Tân đến căn phòng giường ghép của họ. Mấy người tài xế còn ở khách sạn lúc này cũng vội vàng chạy đến, từng người từng người một tò mò vây quanh Lục Tân hỏi han đủ thứ với ánh mắt đầy sùng bái.
“Tiểu Lục ca, người họ hàng đó của ngươi thật lợi hại…”
“Hắn thực sự rất có năng lực.”
“Chính hắn đã giúp ngươi giải quyết ổn thỏa những chuyện này sao?”
“Đúng vậy, may mà có hắn, chủ thành mới quyết định không bắt ta phải chịu trách nhiệm về việc nổ súng bắn người.”
“Ồ, chắc hẳn người này quen biết rất nhiều lãnh đạo cấp cao ở chủ thành nhỉ?”
“Đúng vậy, hình như vì hắn mà rất nhiều quan chức cấp cao ở chủ thành mới ngã ngựa…”
“...”
Một đám tài xế già đều nhìn Lục Tân bằng ánh mắt khác.
Một lữ khách đơn độc mà họ tình cờ gặp được giữa đường như Lục Tân, trông có vẻ là một người thành thật. Kết quả là Lục Tân đã cứu họ khi họ gặp phải những kẻ điên, và sau khi họ vào chủ thành và thủ lĩnh bị người ta bắt nạt, Lục Tân đã giúp họ ra mặt. Đây có phải là việc khiến người ta cảm động không?
Nhưng đây có phải là điều đáng sùng bái nhất không?
Dĩ nhiên là không!
Điều đáng sùng bái hơn chính là Lục Tân đã nổ súng bắn Triệu Hội - chủ quản kiểm tra chất lượng kho hàng của Tập đoàn Đại Địa ngay trước mặt cảnh sát. Lục Tân đã một mạch bắn sạch hai hộp đạn. Họ giương mắt nhìn Lục Tân bị cảnh sát bắt đi. Kết quả là ngày hôm sau Lục Tân đã được thả, sau đó được sắp xếp rời khỏi thành phố vệ tinh bằng xe của những người này, giống như chủ thành là nơi Lục Tân tùy tiện muốn đến thì đến muốn đi thì đi.
Nhưng đây có phải là điều đáng sùng bái nhất không?
Dĩ nhiên cũng không!
Điều đáng sùng bái nhất chính là đoàn xe của họ đã chuẩn bị tâm lý cho việc thay hắn hứng chịu cơn thịnh nộ của các ông lớn ở chủ thành. Nhưng không ngờ, khi họ trở về thành phố vệ tinh trong tâm trạng lo lắng thấp thỏm, không có ông lớn nào kiếm chuyện với họ. Hơn nữa, Tập đoàn Đại Địa còn phái một lãnh đạo cấp cao từ trụ sở chính đến để thăm hỏi họ, và lập tức thanh toán số tiền còn lại cho họ.
Thậm chí ngay cả tiền trợ cấp cho những tổn thất về người của họ cũng do Tập đoàn Đại Địa chi trả.
Còn người lữ khách bí ẩn này đã nghênh ngang xuất hiện trước mặt họ chỉ một ngày sau đó.
Bối cảnh của người này... Rất khủng khiếp!
Họ còn nghe nói Lục Tân ra ngoài là để đi thăm một người họ hàng nào đó. Như vậy chẳng phải tất cả những bí ẩn này đã được giải mã sao?
Lục Tân cũng rất vui vẻ trò chuyện với họ.