Mặt Trăng Đỏ

Chương 750: Súng Của Ta Đâu

Chương 750: Súng Của Ta Đâu


Hắn cảm thấy việc nói với các tài xế của đoàn xe về việc hắn đã trên cơ sở tuân thủ các pháp lệnh, giải quyết ổn thỏa tất cả các vấn đề mà họ đã gặp phải cũng là một chuyện tốt.
Suy cho cùng, trong thời đại mà trật tự đã sụp đổ này, nếu mọi người tuân thủ các quy tắc và hiểu lý lẽ thì có thể tránh được một số rắc rối không cần thiết, và mọi người có thể chống lại ô nhiễm và xây dựng lại nền văn minh tốt hơn.
Nửa giờ sau, Lão Chu, Tiểu Chu và Cao Đình cùng trở lại khách sạn.
Hóa ra là sau khi bán hàng xong, Lão Chu và Tiểu Chu đã tiện thể ghé vào Văn phòng An ninh và đón Cao Đình về khách sạn.
Thấy Lục Tân xuất hiện tại khách sạn, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Lão Chu xúc động nghẹn ngào chạy đến ôm hai cánh tay Lục Tân. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói với vẻ cảm thán:
“Tiểu Lục ca, ngươi gầy đi rồi…”
“?”
Lục Tân không kịp phản ứng.
Tiểu Chu ở bên cạnh lên tiếng:
“Chú, Tiểu Lục ca mới rời đi được một ngày…”
Lão Chu nước mắt lưng tròng sửa lời:
“Ngươi chịu khổ rồi…”
Tôn Cẩu Tử ở bên cạnh không chịu nổi nữa, liền nói:
“Lão Chu, ngươi tém tém lại đi, Tiểu Lục ca mà phải chịu khổ sao?”
“Ngươi có biết họ hàng của người ta là ai không?”
“…”
Ai đó đã kéo hai chú cháu họ sang một bên, thì thầm một hồi với vẻ rất thần bí, nào là bật ngón tay cái, nào là nhìn lén Lục Tân. Bầu không khí trong cả căn phòng bỗng trở nên náo nhiệt và xen lẫn ngưỡng mộ.
“Mau bày rượu, mau bày rượu, hôm nay chúng ta phải mời Tiểu Lục ca một bữa để cảm ơn hắn…”
Ai đó đã hét lên, một đám tài xế lập tức hứng chí bừng bừng chạy ra ngoài. Có người thì mua rượu, có người thì mua thịt, sau đó, họ vào nhà bếp của khách sạn trộm hai búp cải thảo, mượn một vài cái nồi, rồi trực tiếp bày một vài cái bàn ngay trong căn phòng giường ghép này rồi bắt đầu nấu lẩu.
Lục Tân vốn muốn đòi nợ, nhưng hắn mãi vẫn không tìm được cơ hội để mở miệng với Lão Chu và Tiểu Chu.
Mọi người đều lần lượt nâng ly mời rượu Lục Tân.
Lục Tân khó có thể từ chối trước sự nhiệt tình của họ, nên mặc dù tửu lượng của hắn cũng khá, nhưng cũng không chịu nổi sự tấn công của nhiều tài xế như vậy.
Cuối cùng, Cao Đình vẫn phải đứng dậy, cô ta giẫm lên ghế đẩu và mắng to:
“Một lũ khốn kiếp chỉ biết tỏ ra mạnh mẽ ở trên bàn rượu, bình thường ở trên giường…”
Khuôn mặt Cao Đình bỗng đỏ bừng, cô ta không nói tiếp nữa mà chỉ nâng ly lên:
“Hôm nay, ta sẽ cùng một phe với Tiểu Lục ca.”
Lão Chu cũng nổi nóng hét lên:
“Hôm nay phải uống đến cùng, ta cũng cùng một phe với Tiểu Lục ca.”
Sau đó, ông ta đẩy Tiểu Chu một cái:
“Cháu trai, lên.”
Tiểu Chu trực tiếp cầm lấy cái chén đứng lên, hỏi với vẻ oai phong:
“Ai uống trước?”
Vì vậy, lúc đầu là tất cả mọi người đều bao vây tấn công một mình Lục Tân, bây giờ đã trở thành một trận chiến bốn chọi ba mươi bốn, uống đến không biết trời đất là gì.
Thấy rất nhiều người đều đang uống rất hăng, Lục Tân quyết định kéo Lão Chu và Tiểu Chu ra ngoài đi vệ sinh, nhân tiện nhắc họ về chuyện tiền nong.
Lúc này, vừa khéo có người hỏi:
“Lần này, may mà Tiểu Lục ca quan hệ rộng nên mới có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này.”
“Nếu không, ta sẽ trực tiếp vác súng đi tìm bọn chúng…”
“Phải rồi, súng của ta đâu?”
“Khẩu súng có khắc tên ‘Tử Huyên’ trên thân súng của ta đâu rồi?”
“…”
Lục Tân gần như tỉnh cả rượu.
Hắn suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.
Lúc đó, khi đến thành phố Thủy Ngưu, vì không kịp mua vũ khí nên hắn đã mượn súng của đoàn xe.
Ban đầu, những khẩu súng đó ở trong ba lô của Thằn Lằn, sau đó Trần Tinh đã ném chiếc ba lô đó cho Lục Tân, nhưng Lục Tân dùng đến đâu là ném đến đó. Bây giờ, những khẩu súng đó... Có lẽ vẫn còn nằm trong phòng thí nghiệm dưới tòa nhà trung tâm của thành phố Thủy Ngưu nhỉ?
Nhưng vấn đề là thành phố Thủy Ngưu gần như đã bị san bằng.
Lục Tân lập tức trở nên lo lắng.
Hắn không thể đòi khoản tiền này được nữa, nếu thật sự tính toán, có lẽ hắn sẽ phải móc tiền túi ra để bù cho họ.

“Tửu lượng của ta không tốt lắm, ta thật sự không thể uống thêm được nữa.”
Nhân lúc chưa có nhiều người phản ứng với vụ mất súng, Lục Tân cầm ly rượu lên mời lại các tài xế.
“Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, nếu có cơ hội hãy đến Thanh Cảng. Ta sống ở... Thành phố vệ tinh số năm.”
Nói xong, Lục Tân uống cạn ly rượu và mỉm cười chào tạm biệt mọi người.
Đám tài xế không giữ được Lục Tân đánh cười to và tiễn Lục Tân ra khỏi cửa.
Họ cảm thấy hơi đắc ý, thầm nghĩ Tiểu Lục ca này cái gì cũng tốt, nhưng tửu lượng vẫn chỉ như một người bình thường.

“Ta tiễn ngươi.”
Ngay khi Lục Tân đang cân nhắc xem nên tùy tiện gọi một chiếc xe trên đường hay đến ga tàu điện ngầm, thì Cao Đình đã lái xe máy tới trước mặt hắn. Dù trước đó cô ta đã uống ít nhất một cân rượu, nhưng lúc này, sắc mặt cô ta vẫn không thay đổi. Cô ta chống một chân xuống đất rồi mỉm cười nhìn Lục Tân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất