Chương 757: Có Tồn Tại
"Ủa, một chuyến kiếm mấy trăm vạn mà chỉ mua được mấy món như này để ăn thôi à?”
Cha Lục Tân cười lạnh, uống cạn nửa ly rượu. Ông ta chỉ uống rượu mà không dùng bữa, giống như đang dùng hành động để thể hiện sự bất mãn của mình. Đương nhiên, cũng có thể là vì ông không đói, có lẽ lúc nãy ông đã lén ăn vụng một bụng đầy thịt trong phòng bếp rồi. Lục Tân không biết thịt đó đến từ đâu. Nói tóm lại, hắn vừa vào tới cửa đã nhìn thấy cha hắn đang ăn một mình...
“Phải tiết kiệm tiền chứ…”
Lục Tân chậm rãi nói. Hắn biết cha hắn đang nói móc việc hắn đầu cơ trục lợi, kiếm được hai trăm năm mươi vạn sau một lần bán tin tức, Lục Tân cảm thấy có chút xấu hổ.
Tuy rằng làm như vậy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trong lòng không được an yên cho lắm. Vậy nên Lục Tân đã quyết định, những việc như vậy, về sau…
Làm ít lại.
Hắn nghĩ thầm rồi mỉm cười an ủi:
“Mọi người xem xem, một bữa cơm của chúng ta bây giờ có tới tận hai loại hải sản."
Lục Tân nguỵ biện xong, bầu không khí trên bàn ăn có chút khó xử. Ngay cả em gái cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, mấy con nghêu với mấy con tôm khô cũng được tính là hải sản?
“Trong chuyến đi lần này, ngươi đã nhớ ra rất nhiều chuyện."
Hơn phân nửa thân thể cha Lục Tân đang chìm trong bóng tối, ông hơi cúi đầu, hai mắt trũng sâu, lạnh lùng nói:
"Nếu đã như vậy, ngươi còn muốn tiếp tục sống một cuộc sống khó khăn như vậy sao?"
"Trước kia, ngươi ném tất cả số tiền ngươi kiếm được vào cô nhi viện vì ngươi cảm thấy mình nợ họ."
“Bây giờ thì sao?”
“Ngươi đã quên cô ta đã làm gì khi ngươi rời khỏi đây sao..."
"..."
Bàn tay đang chuẩn bị gắp thức ăn của Lục Tân đột nhiên dừng lại. Hắn không nói gì, cũng không thể hiện bất kỳ thái độ nào, chỉ dừng lại một chút.
Mẹ Lục Tân đột nhiên nhìn cha hắn đầy oán trách. Một lúc sau, bà khẽ cười một tiếng:
” Nói mấy chuyện này làm gì?”
Bà nói xong, liền quay qua nhìn Lục Tân rồi cười:
"Ngươi quyết định rồi sao?”
Lục Tân tiếp tục gắp thức ăn, bỏ vào trong bát, nhẹ gật đầu nói:
"Dù sao đây cũng là công việc của ta."
Mẹ mỉm cười, rồi nhìn em gái. Nó đang cầm gà la hét trong tay, chăm chú xem TV thì bất ngờ cảm giác được ánh mắt của mẹ, nó liền lập tức phản ứng lại. Cũng không biết em gái có hiểu những chuyện vừa mới thảo luận hay không, nó chỉ giơ hai tay nhỏ nhắn lên:
” Nghe anh trai.”
Lục Tân hài lòng gật đầu. Lần này trở về từ chủ thành, em gái hắn có vẻ ngoan ngoãn hơn trước.
Nó cũng có suy nghĩ và quan điểm của riêng mình.
Tất nhiên, chuyện gì cũng nghe anh trai cũng là một loại suy nghĩ và quan điểm!
Lục Tân và em gái đã bày tỏ lập trường của mình, hắn nhân cơ hội để nhìn về phía cha.
Cha Lục Tân ngày thường thích bàn ra, nhưng lần này, ông mắt đối mắt với Lục Tân, đột nhiên mỉm cười, thấp giọng nói:
“Lần đầu tiên thấy con quái vật kia, ta đã không thích cô ta rồi, ta còn muốn xé xác cô ta ra, chẳng qua do ngươi không muốn làm vậy thôi. Lần này thì đã có lí do chính đáng rồi, tất nhiên là ta muốn xé nát cái tổ ong của cô ta, trêu đùa một chút cho vui.
"Chuyện này thì ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng theo ta, không nhất thiết phải xé xác cô ấy...”
Lục Tân nói thêm, rồi lại nhìn mẹ mình. Càng ngày hắn càng cảm thấy rằng ý kiến của mẹ mới là quan trọng nhất.
Nụ cười trên mặt mẹ Lục Tân không chút thay đổi, ôn nhu mà thanh tú, bà nhẹ giọng hỏi:
“Có nắm chắc không?"
Lục Tân cau mày nói:
“Đó chính là vấn đề."
Hắn im lặng một hồi rồi nói:
"Thực ra ta cũng không nắm chắc cho lắm. Bình thường ta chỉ giải quyết những việc trước mắt. Đây là lần đầu tiên ta chủ động tìm người... cảm thấy bản thân giống như người xấu thích đi gây sự.”
Cả em gái và cha đều trừng mắt nhìn Lục Tân. Sau đó, cha hắn cười.
“Nếu vậy thì trước hết, ngươi không cần phải cân nhắc vấn đề nắm chắc này.”
Mẹ mỉm cười nhìn Lục Tân, nói:
“Nhưng có một chuyện ngươi cần phải biết."
"Viện nghiên cứu không lừa người, vấn đề không chỉ nằm ở những khu vực cấm này, mà còn ở kim tự tháp mà họ đã đề cập."
"..."
“Kim tự tháp?"
Lục Tân không ngờ mẹ lại đột nhiên chuyển chủ đề này, khiến hắn hơi ngẩn người. Em gái đang chăm chú xem TV đột nhiên cũng quay đầu lại, hứng thú nhìn hắn. Thân thể cao lớn của cha cũng từ từ quay lại, con mắt đỏ như máu chuyển động, có vẻ như ông đang cố gắng đè nén tâm trạng phấn khích của mình.
Sắc mặt của mẹ vẫn thong dong, tao nhã và bình tĩnh như cũ, chỉ là khóe miệng của bà thấp thoáng một nụ cười ôn nhu, bà nhẹ nhàng nhìn vào mắt Lục Tân rồi nói:
"Đúng vậy, kim tự tháp có tồn tại, ngươi cũng đã từng ở bên trên kim tự tháp, cho nên, nếu ngươi muốn xử lý công việc, gia đình đương nhiên sẽ ủng hộ ngươi, nhưng khi gặp phải những việc chính sự thì ngươi cũng nên ra sức hơn nhé?"
Em gái nghe lời mẹ, đôi mắt sáng ngời, bóp mạnh con gà la hét. Cha bật cười, bóng đèn trên đầu nhẹ nhàng đung đưa khiến ánh sáng trong phòng trở nên chập chờn.
“Thật muốn đi a…”
Lục Tân cảm thấy có chút khó mở miệng, nhưng hắn cũng không biết tại sao mình lại cười, một nụ cười không thể che giấu.