Chương 758: Quyết Định
"Đương nhiên là được……”
Mẹ nhẹ nhàng nói:
“Cũng không phải chỉ vì gia đình nha…”
“Ta rất hiểu ngươi. Với tính tình của ngươi, sao có thể chịu được cảm giác bị người ta đạp dưới chân được?"
"..."
Lục Tân nghe vậy liền trầm mặc một hồi rồi hắn ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng rồi khẽ thì thào:
"Thực ra ta cũng không biết tác dụng của cái bậc thang này.”
Mẹ hắn trở nên im lặng, còn cha nhếch mép cười lạnh. Em gái cũng bị ảnh hưởng, ôm con gà la hét vào lòng rồi nhìn bên trái một chút, rồi nhìn bên phải một chút. Nó nghiêng người về phía Lục Tân rồi cảm thấy có gì sai sai nên lại nghiêng về phía của mẹ.
Nhãn Kính Cẩu đang núp dưới bàn cũng lặng lẽ vươn đầu ra, liếc mắt nhìn, run run một chút rồi và rụt đầu lại.
Không khí trong phòng trở nên trầm mặc, giống như đông cứng lại.
"Nhưng vì mọi người đều nghĩ rằng ta nên đi..."
Lục Tân cười, tiếp tục nói:
"Vậy ta đi một chút cũng không sao.”
Hắn nói xong, liếc nhìn mẹ mình một chút rồi tiếp tục:
"Thực ra mẹ nói rất đúng, ta thực sự không thích bị người khác khi dễ.”
Mẹ quan sát sắc mặt của Lục Tân, trên mặt chợt nở nụ cười:
"Đúng vậy, ta biết ngươi là một đứa bé lương thiện không thích bắt nạt người khác, nhưng người khác cũng không thể bắt nạt ngươi..."
"Ha ha ha ha..."
Cha phát ra nụ cười lạnh, phảng phất một chút mỉa mai. Điều này không giống như mọi khi, ông ta thường rất giỏi dùng nụ cười để che đậy sự trào phúng. Nhưng lần này, hình như ông dùng sự trào phúng để che giấu niềm hạnh phúc và phấn khích thực sự trong lòng.
Chỉ có em gái bất giác cười theo, nhưng nụ cười của nó có chút miễn cưỡng. Em gái nghiêng đầu nhìn Lục Tân.
"Quyết định vậy à?"
Lục Tân cười nói:
"Việc nên làm thì phải làm, đi bậc thang cũng nên đi đúng không?”
Mẹ mỉm cười và gật đầu rồi bà cầm đũa lên. Cha rót đầy rượu vào ly rồi cười ha ha. Cả gia đình liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên hài hòa.
Cuộc họp gia đình không cần phải giơ tay biểu quyết, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để mọi người hiểu lẫn nhau.
“Gâu gâu gâu..."
Có tiếng rên rỉ nhỏ phát ra từ gầm bàn, đó là Nhãn Kính Cẩu, cũng được xem là người tham dự, nó đương nhiên cũng tán thành.
Chẳng qua vì nó không có tư cách không tán thành.
…
Dù từ đầu cũng đã có ý định giúp họ xử lý chuyện này, nhưng sau khi họp bàn với người nhà xong, Lục Tân mới thật sự hạ quyết tâm.
Ở trong lòng hắn, hiện tại có hai chuyện cần làm ngay. Một là chuyện có liên quan tới cô nhi viện, chính xác hơn là chuyện về lão viện trưởng. Chỉ cần có manh mối, hắn sẽ ngay lập tức đuổi theo, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cản đường.
Chuyện thứ hai chính là công việc của hắn.
Dù sao vẫn được lãnh lương, hơn nữa bản thân hắn cũng rất thích công việc này.
Vào ban đêm, Lục Tân nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ quen thuộc, xem như đang tạm nghỉ sau cuộc hành trình vất vả. Sáng hôm sau, hắn vẫn đúng bảy giờ rời giường, vừa rửa mặt, vừa suy nghĩ xem hôm nay mình nên giải quyết chuyện gì trước.
Chắc hẳn phải đến cô nhi viện một chuyến rồi. Tuy lúc trước, khi hắn rời khỏi Thanh Cảng, tâm trạng của cô giáo Tiểu Lộc dường như không tốt cho lắm, nhưng qua một đoạn thời gian dài như vậy, chắc là đã khá hơn rồi nhỉ?
Mặt khác, bên phía công ty thương mại, bản thân vẫn đang trong trạng thái nghỉ không lương, có nên tới đó xin nghỉ luôn không?
Bằng không thì gọi điện thoại cho Hàn Băng, hỏi một chút về vụ phòng ở?
... Nói tới thì, tại sao lần này Hàn Băng không gọi điện trước cho mình nhỉ?
Đang lúc Lục Tân suy nghĩ xem nên làm gì, điện thoại reo lên vào đúng thời khắc tám giờ.
Sau khi nhận cuộc gọi, giọng Trần Tinh vang lên:
“Dậy chưa?"
Lục Tân vội lau miệng sạch sẽ, nói:
“Dậy rồi, bình thường bảy giờ đã dậy rồi."
"Tốt lắm, thói quen làm việc và nghỉ ngơi không tồi."
Trần Tinh nói:
“Đan Binh, lần này chỉ sợ lại phải quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của ngươi nữa rồi. Tổng bộ yêu cầu ngươi ngươi lập tức tới chủ thành tham dự một hội nghị khẩn cấp, có liên quan tới chuyện ở trấn nhỏ Khai Tâm."
“…"
"Nhanh vậy ư?"
Lục Tân thấy hơi ngạc nhiên. Trên đường trở về, hắn và Trần Tinh từng tán gẫu với nhau vài câu, được biết theo lời viện nghiên cứu nói, đối với công việc dọn dẹp các cấm khu cấp S xung quanh thành phố Cao Tường lớn, vẫn còn một số công tác chuẩn bị cần hoàn thành. Thứ nhất đó là chia sẻ tư liệu về Thâm Uyên với cách thành phố Cao Tường lớn, tiếp đó là đánh giá các phương án dọn dẹp của thành phố Cao Tường lớn, cuối cùng là việc vận chuyển đống vũ khí thần bí, tổng thể thì phải tốn ít nhất một tháng.
Nói cách khác, theo kế hoạch của viện nghiên cứu, nhiệm vụ dọn dẹp này không có khả năng tiến hành trong vòng một tháng trở lại đây.
"Đúng vậy."
Trần Tinh nói trong điện thoại:
“Tuy rằng công tác chân chính sẽ bắt đầu ở tầm một tháng sau, nhưng chúng ta cũng không thể đợi tới lúc đó mới chuẩn bị tiếp được. Sự đáng sợ của cấm khu cấp S chắc không cần ta phải giải thích nhiều nữa. Kế hoạch và công việc chuẩn bị trước thời hạn sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
“... Dù bây giờ đã bắt đầu, nhưng thời gian vẫn khá là gấp rút."
"..."
Lục Tân ngẩn người, sau đó lập tức đồng ý:
“Ta sẽ đi mua vé xe ngay."