Chương 759: Đi Họp
"Mua vé?"
Trần Tinh có hơi sửng sốt, cô nói:
“Ngươi không cần mua vé, bây giờ lập tức tới đồn cảnh vệ, sẽ có trực thăng tới đón ngươi."
"Hả?"
Lục Tân ngẩn ra, hình như đãi ngộ của mình lại tăng lên rồi.
...
Làm một nhân viên quèn mà trước kia dù có muốn tới chủ thành cũng không dám nghĩ tới, hiện giờ không chỉ thích đi thì đi, thậm chí còn cả trực thăng chuyên dụng bay từ chủ thành tới đón, sự thay đổi này khiến Lục Tân cảm khái không thôi, đồng thời cũng có hơi hưng phấn.
Hắn ngay lập tức phóng ra cửa, ngồi xe lửa đi tới đồn cảnh vệ. Lúc chạy tới đồn cảnh vệ, đồng hộ vừa điểm tám giờ ba mươi phút, cũng là lúc các nhân viên cảnh sát mới vừa ngồi vào chỗ của mình để bắt đầu làm việc.
Cô cảnh sát nhỏ nhìn thấy Lục Tân tới thì để lộ vẻ mặt vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, sau đó tự nhiên tiến lên chào hỏi:
“Muốn ăn cái gì?"
Lục Tân cũng cười đáp lại:
“Hôm nay có gì?"
Cô cảnh sát nhỏ bắt đầu đếm ngón tay:
“Gần đây có bán tào phớ, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao nhỏ, trứng luộc nước trà..."
Lục Tân hiền hòa đáp lại:
“Gì cũng được."
Hắn lên lầu bốn trước, ngồi chờ trong phòng hội nghị. Mười phút sau, cô cảnh sát nhỏ mang bữa sáng lên.
Đậu hủ non thêm một lồng bánh bao nhỏ, một quả trứng luộc nước trà, một gói dưa muối và tỏi.
Lo lắng tí nữa phải tham dự cuộc họp nên đương nhiên Lục Tân sẽ không ăn tỏi, chỉ chén sạch tào phớ và dưa muối mà thôi.
Chừng khoảng hai mươi phút sai, đúng chín giờ, bên trên đồn cảnh vệ truyền tới tiếng cánh quạt quay ầm ầm của trực thăng.
Lục Tân bỏ rác vào thùng, sau đó xách theo túi lớn đi lên tầng cao nhất.
"Ngài Đan Binh đúng không?"
Sau khi người điều khiển xác định thân phận của Lục Tân, lập tức mời Lục Tân lên máy bay, thắt chặt dây an toàn cho hắn.
Tạch tạch tạch.
Máy bay vui vẻ chuyển động, dần dần bay vọt lên trời.
"Hiện tại đãi ngộ của người trong tổ hành động đặc biệt càng ngày càng tốt..."
Người trong đồn cảnh vệ nghe thấy tiếng trực thăng đã đi xa thì nhỏ giọng cảm thán một câu.
Cô cảnh sát nhỏ kia nói nói:
“Đúng thế, ngươi không nhân ra hắn ngày càng bận rộn sao... Tần suất tới đây ăn cơm cũng tăng lên không ít."
...
Ngồi trên trực thăng ngắm nhìn quang cảnh thành phố vệ tinh số 2 bên dưới dần dần lui về sau là một trải nghiệm vô cùng mới lạ đối với Lục Tân. Trước kia hắn luôn cảm thấy thành phố vệ tinh số 2 đã đủ lớn, bình thường chỉ hai điểm một đường, còn những nơi khác trong thành phố vẫn chưa hề đi qua.
Mãi về sau, sau khi được Đặc Thanh Bộ chiêu mộ, đồng thời vì tính chất công việc, nên hắn mới dần dần làm quen với những nơi khác trong thành phố.
Bây giờ ngồi trên không trung nhìn xuống, hắn chợt phát hiện, thì ra thành phố vệ tinh số 2 cũng chỉ lớn chừng bàn tay mà thôi.
Một tòa chủ thành, thêm năm thành phố vệ tinh, đó chính là toàn cảnh Thanh Cảng.
Nhìn những tòa nhà cao tầng san sát dưới mặt đất, những con đường song song, rồi xen kẽ nhau, bố cục chỉnh tề, ngay ngắn, dường như không khác gì với thời đại văn minh cũ mà lúc trước lão viện trưởng cứ luôn miệng nhắc tới; và tất nhiên là khác biệt hoàn toàn với những con đường mà Lục Tân đã từng đi qua khi còn ở ngoài vùng hoang dã.
"Vẫn là ở trong thành phố tốt hơn..."
Lục Tân cảm khái trong lòng.
Nhưng khi càng tiến lại gần chủ thành, hắn lại phát hiện bố cục của Thanh Cảng đã xảy ra biến đổi.
Phía nam chủ thành, khu vực gần biển, chẳng biết từ lúc nào đã quây từng lớp hàng rào sắt. Thấp thoáng bên trong là rất nhiều lều trại đan xen vào thành một mảnh, bao trùm cả một vùng đất rộng lớn.
Vì đang ở trên cao nên không nhìn rõ được bên trong có cái gì, nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy khá ngạc nhiên.
Một khu vực lớn như vậy, chẳng lẽ Thanh Cảng đang chuẩn bị bắt tay vào xây dựng thêm một thành phố vệ tinh nữa sao?
Bốn mươi phút sau, trực thăng hạ cánh xuống thành Đông chủ thành, trên tầng thượng của một tòa cao ốc.
Lục Tân bước xuống trực thăng, nơi hắn đang đứng là một tòa kiến trúc có diện tích cực kỳ rộng trong khu vực. Kiến trúc ở chủ thành trông mới và sạch hơn so với thành phố vệ tinh, mà những tòa kiến trúc trong khu vực này lại càng sạch sẽ sáng ngời, xung quanh có một mảng lớn thực vật vây quanh nữa.
"Nơi này là..."
Lục Tân nao nao trong lòng, rồi chợt nhận ra, chẳng lẽ nơi này chính là tổng bộ bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của Thanh Cảng?
Trước giờ hắn chưa từng tới đây, lần đầu tiến tới lại bay thẳng lên nóc nhà của chỗ này.
"Ngài Đan Binh, mời đi bên này!"
Đúng lúc Lục Tân đang thầm cảm thán trong lòng, một giọng nữ vang lên cách đó không xa.
Lục Tân quay đầu nhìn, là một cô gái mặc đồ công sở, tóc búi lên, trên mặt đeo một cắp kính màu đen, trông rất giỏi giang. Lục Tân vội gật đầu, chân bước nhanh hơn, rồi cả hai cùng nhau bước xuống khỏi tầng thượng có sân bay.
"Mời vào, hội nghị sẽ bắt đầu sau năm phút nữa."
Cô gái dẫn Lục Tân tới rồi trước cửa một căn phòng hội nghị, mở cửa giúp hắn, nhỏ giọng dặn dò một câu.
Lục Tân gật đầu, đi vào, hơi sững lại.
Mới nãy, khi ở ngoài cửa, rõ ràng chẳng nghe thấy tiếng động gì phát ra từ bên trong cả, nhưng không ngờ căn phòng đã sớm ngồi đầy người.