Chương 760: Xin Chào
Căn phòng hợp này rất lớn, ít nhất cũng phải tầm bảy mươi mét vuông, bên trong đặt một cái bàn dài.
Hiện giờ, hai bên bàn dài đã ngồi đầy người; một bên phần lớn là mặc áo blouse trắng, đeo kính, sợi tóc nằm sau chân tóc, một bên khác thì thường phục là chủ yếu, có người mặc bộ tây trang hưu nhàn, cũng có mặc quần áo thể thao rộng thùng thình.
Thậm chí trong đó còn có một người mặc đồng phục học sinh.
... Lục Tân hoàn hồn, nở nụ cười với cô:
“Xin chào."
Tửu Quỷ nhếch miệng cười rộ lên, hiền lành nói:
“Tiểu binh, mau ngồi xuống đây, ngồi bên cạnh ta này, hai chúng ta cùng nhau tâm sự."
"..."
Lục Tân bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, không hiểu sao lại cảm thấy vừa nãy mình nói mỗi hai từ “xin chào” nghe có vẻ không quá lễ phép.
Có lẽ nên thêm hai tiếng “mọi người” hay gì đó mới phải.
Sau khi ngồi xuống, Lục Tân mới có thời gian quan sát một lượt những người chung quanh. Dựa theo khí chất và trang phục họ mặc, có thể đoán được đại khái rằng một nửa ngồi bên kia bàn hội nghị trông tương đối chỉnh tề hơn, tóc cũng khá ít, có lẽ là nhân viên kỹ thuật. Còn bên phía mình và Tửu Quỷ chắc đại đa số là dị biến giả của Thanh Cảng, có mấy người trong số đó trước kia hắn cũng từng gặp mặt.
Có người nhanh chóng né ra sát bên ngoài, so với Tửu Quỷ thì như hai thái cực vậy, hơn nữa còn lắc đầu nguầy nguậy, sống chết không chịu nhìn về bên này, người đó chính là Thằn Lằn. Hắn thế mà lại không tới đây chào hỏi mình.
... À, đúng rồi, nghe nói hình như người hắn sợ nhất là Tửu Quỷ.
Ngồi cách mình hai ghế là chó trông cửa có thân hình to lớn, dù ngồi cũng cao hơn hẳn người đang đứng, còn ăn mặc kín mít từ đầu đến chân.
Mặt khác, còn có một người mặc áo gió màu đen, không coi ai ra gì phì phèo thuốc lá.
Còn có người nằm bò trên bàn, lén lút ăn vụng điểm tâm.
Thêm một người đang cầm gương nhỏ, liên tục xem xét mặt mình, rồi thường xuyên dặm lại lớp trang điểm, tô lại son.
...
Lục Tân bỗng cảm thấy dũng khí dâng trào. So với bên đối diện, trận doanh mà mình ngồi trông có vẻ càng khỏe mạnh hơn.
"Ha hả, tiểu binh à..."
Tửu Quỷ nhìn Lục Tân bằng ánh mắt từ ái, gương mặt nhỏ nhắn phủ đầy collagen để lộ vẻ hiền lành:
“Nghe nói hai ngày trước ngươi từng tới chủ thành?"
Lục Tân vội gật đầu:
“Đúng vậy, mới về hôm qua."
"Ha ha, chơi vui không?"
"Tốt, tốt lắm... Người trẻ tuổi mà, nên đi ra ngoài nhiều vào, đọc nghìn quyển sách cũng không bằng đi nghìn dặm đường mà..."
"..."
Tửu Quỷ hỏi một câu, Lục Tân đáp một câu. Cảm giác vai vế giữa hai người liên tục hạ xuống.
"Cốp cốp cốp..."
Cũng vào đúng lúc này, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân trong trẻo. Không khí trong phòng hội nghị bỗng trở nên yên tĩnh, cái người đang ăn vụng bữa ăn sáng vội nhét miếng bánh rán cuối cùng vào miệng; người đang mải soi gương cũng gấp rút chuốt lông mi lần cuối, sau đó cất gương đi; ngay cả Tửu Quỷ cũng nhanh chóng vặn chặt nắp bình giữ ấm, rồi làm như không có chuyện gì. Sau đó mọi người đồng loạt ngồi thẳng lưng lên, hướng mắt về phía cửa phòng hội nghị.
Trần Tinh mặc một thân tây trang hưu nhàn màu đen ôm một xấp văn kiện bước tới.
Ánh mắt đảo qua phòng họp, lướt qua đám người đang ngồi ngay ngắn, khí chất của cô lúc này giống hệt giáo viên chủ nhiệm.
…
“Cảm ơn các vị đã tham dự cuộc họp.”
Trần Tinh bước vào phòng họp với tư thế hiên ngang và vẻ mặt nghiêm túc. Cô nhìn lướt qua đám đông, đặt một xấp tài liệu có vẻ như vừa được in xong lên bàn họp:
“Trước khi bắt đầu cuộc họp, ta sẽ nhắc lại các quy định có liên quan. Cuộc họp lần này có tính bảo mật rất cao, các vị cần thuộc nằm lòng những thông tin được chia sẻ trong cuộc họp, nhưng không được tiết lộ cho các bên không liên quan khi chưa được cho phép!”
“Bây giờ ta sẽ công bố chủ đề của cuộc họp: Chia sẻ thông tin về việc phân công dị biến giả tiến vào vực thẳm và tổ chức bí ẩn của quê hương chân không.”
“Trước tiên, ta sẽ chia sẻ với mọi người một tài liệu, trong vòng mười phút, mọi người hãy nhanh chóng nắm bắt thông tin.”
“…”
Nói xong, Trần Tinh liền đặt một chồng tài liệu lên bàn, sau đó lần lượt phân phát cho từng người.
Lục Tân phát hiện, hình như đây không phải là lần đầu tiên những người đang có mặt trong phòng họp này tham gia một hội nghị như thế này.
Động tác của họ rất thành thạo. Sau khi nhận được hồ sơ, họ đều lập tức mở ra đọc.
Chỉ có điều, biểu hiện của họ được chia thành hai phe. Các nhà nghiên cứu ngồi ở phía đối diện đều tỏ ra rất nghiêm túc. Họ vội vàng mở tài liệu ra, sau đó, vẻ mặt của họ hoặc là ngạc nhiên, hoặc là bừng tỉnh, hoặc là thắc mắc. Tiếp theo, họ đeo kính hoặc khẽ đưa tay xoa chính giữa hai đầu lông mày rồi bắt đầu đọc thật kỹ, như thể hận không thể lập tức nuốt xuống bụng những câu chữ trên tài liệu.
Còn những người ngồi cùng một hàng ghế với Lục Tân, ai nấy đều tỏ ra lười biếng.
Bọn họ có vẻ không mấy hứng thú, nhưng lại không thể không tỏ ra nghiêm túc học hỏi.
Sự chệnh lệch này quá rõ ràng…
Lục Tân thực sự không muốn tiếp tục ngồi trong phòng họp này, nhưng tài liệu đã được phát xuống, hắn chỉ có thể mở ra đọc. Hắn vừa nhìn thoáng qua đã hiểu được hòm hòm. Từ tiêu đề và thông tin có thể nhìn ra phần thảo luận và giới thiệu về khái niệm “vực thẳm” trên tài liệu đại khái đều giống với những gì mà tiến sĩ An đã từng nói với hắn lúc đầu. Chỉ có điều, rõ ràng là phần mô tả trong tài liệu này có thêm rất nhiều thuật ngữ và luận chứng.