Chương 761: Vật Dụng Cá Nhân
Lúc Tân hơi không hiểu, hắn lén nhìn người bên cạnh, nhận ra vẻ mặt người đó cũng mù tịt như mình.
Lục Tân thầm cảm thấy yên tâm, hắn bày ra dáng vẻ đang nghiêm túc nghiên cứu.
Những tài liệu thuần túy học thuật có thể không hiểu, nhưng ít nhất có thể coi những ví dụ trên đó giống như là tiểu thuyết để đọc, đúng không?
Chỉ có điều, Lục Tân không ngờ sau khi phát xong tài liệu, Trần Tinh đã bước đến bên cạnh hắn.
“Ngươi theo ta đi.”
“…”
Lục Tân đành gấp tài liều lại, ngoan ngoãn đứng lên rồi bước ra khỏi phòng họp dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Trần Tinh dẫn Lục Tân đến một văn phòng được trang trí đơn giản đối diện hành lang.
Hình như đây chính là nơi làm việc thường ngày của cô, nên cô tỏ ra rất quen thuộc.
Trần Tinh đi thẳng đến phía sau bàn làm việc, cất một chiếc hộp đựng bút màu hồng phấn vào ngăn kéo, sau đó xoay người rót cho Lục Tân một cốc nước:
“Mục đích của cuộc họp này là để các dị biến giả tại Thanh Cảng tìm hiểu về nhóm năng lực của vực thẳm, và thành lập một đội đặc nhiệm để xử lý các vấn đề của trấn nhỏ Khai Tâm. Đây cũng là lý do tại sao ta cho rằng ngươi nhất định phải tham gia cuộc họp này.”
“Tuy nhiên, suy cho cùng ngươi vừa trở về từ chủ thành đã phải tiếp tục tham gia công việc này…”
Nói đến đây, Trần Tinh hơi khựng lại, có vẻ như hơi áy náy.
“Không sao, vừa khéo là ta vẫn chưa đến công ty bên kia phục chức, vì vậy không cần xin nghỉ phép lần thứ hai.”
Lục Tân mỉm cười nói tiếp:
“Hơn nữa, chẳng phải ta còn phải bàn giao có một số công việc sao?”
Một hồi sau, Trần Tinh mới có phản ứng. Trọng điểm trong câu nói của Lục Tân là hắn vẫn chưa đến công ty kinh doanh mà hắn đã làm việc trước đó để báo danh nên nếu cô bảo hắn tham gia cuộc họp này, hắn không cần xin nghỉ phép với bên đó.
Nhưng từ những câu nói vừa rồi có thể thấy, Lục Tân không hề bất mãn khi phải lập tức tham gia cuộc họp liên quan đến vùng cấm cấp S ngay sau khi trở về từ chủ thành.
Trần Tinh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cố gắng thích ứng với tiết tấu của Lục Tân, sau đó ân cần hỏi:
“Bàn giao công việc gì?”
“Là việc ban đầu ta đi thăm họ hàng ở thành phố Thủy Ngưu…”
Lục Tân lấy ra một khối Rubik phức tạp từ trong túi xách của mình rồi đặt trước mặt Trần Tinh và mỉm cười nói:
“Trên đường đi thăm họ hàng, ta đã giải quyết được một số quái vật, và tiện tay nhặt được món đồ này, sau đó, ta đã đến Viện nghiên cứu. Sau khi rời khỏi Viện nghiên cứu, ta đã bận rộn suốt một ngày, buổi tối lại uống quá nhiều, nên về đến nhà ta mới nhớ ra cái này... Cái này nên xử lý thế nào?”
Lục Tân mỉm cười hỏi:
“Sung công hay là tùy tiện vứt đi?”
“Chuyện này…”
Trần Tinh nhìn khối Rubik, da đầu cô trở nên tê dại.
Cô chợt nhớ ra đây chính là thứ đã biến tất cả quái vật trong sân thành Thằn Lằn.
Nếu lúc đó không có quái vật nhỏ ở bên cạnh, có lẽ cô đã bị thứ này hại chết.
... Thứ này ít nhất cũng là một vật ký sinh ở đầu chuỗi thứ hai!
Không ngờ Lục Tân lại quên mất nó. Bây giờ hắn mới tùy tiện ném lên trên bàn của Trần Tinh.
Điều mấu chốt nhất chính là ngay cả Trần Tinh cũng quên mất.
“Trước tiên hãy cất đi.”
Trần Tinh lùi ra phía sau một bước, sau đó, nói với vẻ mặt hơi kỳ quái:
“Đây là một vật ký sinh rất lợi hại, thuộc về chiến lợi phẩm chúng ta nhặt được trong quá trình thực hiện nhiệm vụ dọn dẹp. Về lý mà nói, chúng ta nên trao nó cho chủ thành vào lúc đó, nhưng nếu đã quên rồi thì…”
Trần Tinh nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ:
“Không đúng, nếu đã nhặt được trên đường đi thăm họ hàng…”
“Phải không?”
“Sau khi nhặt được thứ này, chúng ta mới chính thức được Hạ Trùng điều động?”
“Thực ra ngươi có thể coi nó như là một vật dụng cá nhân. Ngươi có thể giữ nó cho riêng mình hoặc giao nộp cho Đặc Thanh Bộ…”
“Nếu giao nộp cho Đặc Thanh Bộ, tổng bộ sẽ trợ cấp cho ngươi một khoản thù lao nhất định dựa trên giá trị của nó, đồng thời sẽ được tính vào điểm đóng góp. Tuy nhiên, ngươi cũng có thể đợi các nhà nghiên cứu làm rõ công dụng của nó, sau đó trả lại cho ngươi.”
“Ồ ồ…”
Lục Tân cảm thấy lãnh đạo nói rất có lý. Thấy cô có vẻ hơi khẩn trương, Lục Tân vội vàng cầm lấy khối Rubik.
Hắn trầm ngâm hỏi:
“Nếu nộp lên trên thì có thể đổi được bao nhiêu tiền?”
Trần Tinh liếc nhìn Lục Tân:
“Điều đó phụ thuộc vào tác dụng cụ thể và độ an toàn của nó.”
Lục Tân hiểu ra và nói:
“Vậy thì ta sẽ cân nhắc lại.”
Trần Tinh bất lực xoa nhẹ phần giữa hai lông mày, cô cảm thấy mình dường như cũng hơi không bình thường.
Nhìn dáng vẻ Lục Tân vừa tùy tiện cầm trong tay vật ký sinh chưa rõ mức độ rủi ro, vừa nói những câu đại loại như sung công mà không hề thấy xót, sau đó còn tiện tay ném vào túi xách với vẻ không chút quan tâm, Trần Tinh lại cảm thấy rất bình thường…
... Cô có vẻ vô thức không coi đó là việc gì to tát.
... Từ khi nào mà mình trở nên vô tư đến như vậy?
…
Trần Tinh thở dài, định thần lại:
“Tạm thời để ở chỗ ngươi cũng được, muốn kiểm tra nó cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.”
“Dù sao thì bây giờ chúng ta phải lập tức tham gia vào công tác dọn dẹp vùng cấm cấp S, không có thời gian để lo những việc nhỏ này.”
“…”
“Bắt đầu ngay bây giờ sao? Ta còn tưởng chỉ thảo luận thôi.”
Lục Tân cảm thấy hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Trần Tinh và hỏi:
“Gấp như vậy sao?”