Chương 766: Cả Gia Đình Đều Đến
Trên người của một nhân viên trong số đó còn dán hình một chú chuột Mickey to tướng đang cười toe toét.
"Đan Binh, cảm ơn ngươi."
Một nhân viên trong đội phục vụ đi tới bắt tay với Lục Tân, nghe giọng hình như là một người phụ nữ.
"Không có gì, không có gì...."
Lục Tân vội vàng đáp lại, rồi nhỏ giọng hỏi:
"Cô ấy bị làm sao vậy?"
"Bị làm sao?"
Đối phương hơi giật mình, lắc đầu nói:
"Búp Bê sao có chuyện gì được, chỉ là cô ấy..."
Người nhân viên khựng lại, giống như không biết nên nói như thế nào:
"Chỉ là cô ấy cảm thấy hơi cô đơn."
"Vậy thôi!"
Lục Tân cũng phản ứng lại, hắn nghe ra được giọng điệu của người nhân viên này có chút khó chịu.
Có lẽ là vì hắn đã đến và hỏi cô ấy về vấn đề của Búp Bê, khiến cô ấy không hài lòng.
Dường như các nhân viên phục vụ ở đây rất có cảm tình với Búp Bê.
Họ rất để ý rằng người khác có coi Búp Bê, kể cả họ là người bệnh hay không.
"Vậy giờ ta vào được không?"
Lục Tân chỉ chỉ vào cửa phòng.
Người nhân viên do dự một hồi rồi gật đầu, sau đó giúp Lục Tân mở cửa.
Lục Tân cười, vừa định bước vào thì đột nhiên bị giật mình.
Hắn nhìn thấy một cái bóng màu trắng nho nhỏ ở bên cạnh, vượt qua trước mặt mình rồi chạy vào phòng, linh hoạt bò từ vách tường lên trần nhà, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên đèn chùm thủy tinh treo ngược trong phòng, còn lắc lư nữa.
"Em gái...."
Lục Tân trợn mắt nhìn.
"Cách cách cách cách...."
Tiếng giày cao gót giòn giã đi trên nền đá cẩm thạch vang lên, là mẹ Lục Tân đeo túi vải chậm rãi đi tới.
Lục Tân ngơ ngác.
Ngay sau đó, Lục Tân cảm giác phía sau lưng có một áp lực rất nặng.
Ba Lục Tân xuất hiện ở phía gáy của hắn, còn cười "ha ha'' nữa.
Sao họ lại xuất hiện cùng lúc vậy?
Thực sự Lục Tân hơi bất ngờ, lúc ở ngoài trừ khi hắn cố tình nhờ trợ giúp thì người nhà rất ít khi chủ động xuất hiện, nhất là mẹ và ba, trong tình huống hắn không cần hỗ trợ thì họ căn bản cũng lười ra mặt.
Sau khi ngớ ra hắn mới nhìn về phía cửa.
Búp Bê mặc bộ đồ thu, không biết từ lúc nào đã thay một chiếc váy xòe, còn đeo mặt nạ hình hồ ly, thậm chí cô còn cầm theo một chiếc ô, giống như chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này cô cũng giật mình, sau đó bình tĩnh nhìn Lục Tân.
Nhìn một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn về phía sau.
Bởi vì lúc này mẹ Lục Tân đang đeo một cái túi nhỏ từ từ đi vào phòng của cô.
Vừa nhìn thấy mấy khối gỗ nhỏ nằm rải rác trên mặt đất, bà khẽ lắc đầu.
Rồi bà nhìn đoạn quảng cáo bị tắt tiếng đang phát trên TV, lại khẽ thở dài.
Đến khi nhìn thấy món đồ chơi lắp ráp mô hình một người đàn ông được nạm ở trên tường, bà mới ngừng lại.
Sau khi quan sát tỉ mỉ một hồi bà liền gật đầu.
Ánh mắt hoang mang của Búp Bê vẫn luôn dõi theo bà ấy.
...............
"Sao ngươi không vào?"
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Lục Tân đang đứng sững sờ ở cửa, vội nhỏ giọng nhắc nhở:
"Ngươi xem, Búp Bê tưởng ngươi đến để đưa cô ấy đi chơi, nên đã thay sẵn quần áo hết rồi, ngươi cẩn thận giải thích với cô ấy đi...."
Lúc này, Lục Tân mới phản ứng lại, liền bình tĩnh đi vào.
Hắn không muốn nói cho nhân viên phục vụ biết sự thật là người nhà của hắn đã xuất hiện.
Đội phục vụ này chắc chắn cũng có nhiệm vụ "bảo vệ" Búp Bê, bằng không sao lại chọn lựa toàn những người phụ nữ có thân hình cao to khỏe mạnh như vậy, nhiều khi sức chiến đấu của họ còn mạnh hơn cả Thằn Lằn gầy nhom.
Nếu họ biết người nhà của hắn đều đang nhìn Búp Bê, vậy chắc chắn họ sẽ lập tức đánh hắn ngã ngửa, sau đó báo động cấp 1.
"Xin chào...."
Khi vào phòng, Lục Tân vẫn đang chú ý đến người nhà của mình, hắn khẽ vươn tay về phía Búp Bê, nhằm phân tán sự chú ý của cô, rồi trừng mắt ám chỉ với em gái rằng con bé không nên xuất hiện ở đây, đồng thời tỏ ý mẹ và ba cũng nên rời đi rồi.
Nhưng Búp Bê không bắt tay với hắn.
Lúc này, cô chỉ lẳng lặng đứng trong căn phòng trống trãi, im lặng một hồi lâu.
Cũng không biết cô đang ngẩn người hay đang suy nghĩ điều gì.
Không thể xác định cô có nhìn thấy gì hay không, chỉ có thể biết rằng cô hơi chau mày, ánh mắt trông trống rỗng.
Lúc này, mẹ Lục Tân và em gái đã đi đến bên cạnh Lục Tân, cả nhà tụ lại đứng cùng nhau.
Ánh mắt trống rỗng của Búp Bê từ trong hai cái lỗ của mặt nạ bình tĩnh nhìn lại.
Lục Tân đang đứng giữa hai bên liền hoảng hốt, chắc không đánh nhau đâu nhỉ?
Ý nghĩ này còn chưa kịp lóe lên trong đầu hắn thì bỗng nhiên Búp Bê cử động.
Đột nhiên cô tháo mặt nạ xuống, sau đó chậm rãi mỉm cười thật ngọt ngào.....
Trong khoảnh khắc, Lục Tân hơi bất ngờ, hắn vừa nhìn thấy nụ cười kia liền mất hồn.
Dường như người nhà của hắn cũng vì nụ cười ấy mà thoáng run sợ.
.................
"Không tệ...."
Một lát sau, mẹ Lục Tân nhìn thấy nụ cười của Búp Bê mới nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu với cô.
Sau đó bà quay lại nhìn Lục Tân:
"Tuy có hơi ngốc, có hơi vụng về nhưng đúng là có ích thật."
"Nếu có cô ấy giúp đỡ thì công việc của con chắc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
"..............."
"À...."
Lúc này Lục Tân mới nhận ra, mẹ đang thay mình tìm lính mới à?