Mặt Trăng Đỏ

Chương 765: Đi Thăm Búp Bê

Chương 765: Đi Thăm Búp Bê


“Đừng lãng phí thời gian, ta thấy ngươi chỉ nghịch điện thoại trong giờ họp.”
Câu nói này của Trần Tinh khiến Lục Tân hơi xấu hổ, nhưng cũng may là dường như đội trưởng không có ý phê bình hắn, mà chỉ nói:
“Sau khi chọn người xong, ngươi cần cân nhắc điều tra tình hình cụ thể và bản thể của nguồn ô nhiễm bên trong vùng cấm cấp S. Tuy nhiên, cũng không cần quá gấp gáp, bây giờ cần thu thập số liệu bên ngoài trước, ít nhất là ba ngày sau mới chính thức thảo luận về việc điều tra số liệu nội bộ.”
“Thực ra, ngươi đã từng tiếp xúc với những tài liệu này, hơn nữa còn trực quan hơn so với họ, nên ngươi không cần lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Trần Tinh dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
“Vì vậy, ngươi hãy đi thăm Búp Bê đi!”
“Hả?”
Lục Tân lập tức sửng sốt và hơi bất ngờ.
“Từ sau khi ngươi rời đi lần trước, Búp Bê vẫn luôn trong trạng thái ủ rũ.”
Trần Tinh mỉm cười rồi nói tiếp:
“Có lẽ nhìn thấy ngươi, tâm trạng cô ấy sẽ khá hơn…”

“Nói vậy có nghĩa là ta lại phải tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành lần trước sao?”
Lục Tân nhớ ra trước đây hắn từng nhận nhiệm vụ cấp B là “bầu bạn với Búp Bê”, nhưng vì lúc đó nóng lòng muốn về nhà xem tài liệu nên Lục Tân đã cố ý xin nghỉ phép. Sau khi được sự đồng ý của lãnh đạo, Lục Tân đã tạm thời ngưng nhiệm vụ này.
Đó hẳn là nhiệm vụ chưa hoàn thành duy nhất của hắn ở Thanh Cảng?
Không ngờ còn có thể tiếp tục…
Một chiếc xe jeep đang đậu ở trước cửa Đặc Thanh Bộ, tài xế là một người phụ nữ mặc quần áo bảo hộ dày cộp.
Cô ta không nói gì mà chỉ liếc nhìn Lục Tân qua gương chiếu hậu rồi khởi động xe.
Lục Tân không biết hắn đã từng gặp người này chưa, bởi vì dường như nhóm bảo mẫu bên cạnh Búp Bê đều ăn mặc như vậy…
Chỉ là Lục Tân cảm giác, hình như ánh mắt của cô ta khi nhìn hắn mang theo chút oán trách?
Chiếc xe jeep từ trước cửa Đặc Thanh Bộ rẽ thẳng vào con đường được xây dựng dọc theo sườn đồi, sau đó đi vào một khu biệt thự yên tĩnh cách trụ sở Đặc Thanh Bộ khoảng bốn năm trăm mét. Ở đây có rất ít tòa nhà, hai bên đường trồng rất nhiều cây cối cao và rậm rạp.
Bây giờ là mùa đông, mặt đất được bao phủ bởi một lớp lá rụng rất dày.
Xe dừng lại trước một tòa nhà ba tầng cuối khu biệt thự.
Trong lòng Lục Tân như nảy sinh chút cảm ứng, hắn ló đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn về phía trước.
Bóng dáng một cô gái trong bộ quần áo mùa thu đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ trên tầng ba của tòa nhà nhỏ. Hình như cô ấy đang dụi mắt.
Một lúc lâu sau, cô ấy đột nhiên ra sức vẫy tay.
“Cô ấy đã đợi ngươi rất nhiều ngày.”
Người tài xế trong bộ quần áo bảo hộ dày cộp nói oang oang. Lúc này, giọng điệu oán trách dường như càng nặng nề hơn.
“À, thời gian trước ta có việc nên phải ra ngoài một chuyến.”
Lục Tân đành trả lời với vẻ áy náy, sau đó chui ra khỏi xe rồi nhìn lên lầu ba và vẫy tay. Mới vẫy tay được vài giây, Lục Tân đột nhiên vội dựng đứng một bàn tay, chĩa các đầu ngón tay của bàn tay này vào lòng bàn tay đang hướng xuống dưới của bàn tay còn lại, làm động tác ngăn cản.
Bởi vì Lục Tân nhìn thấy cô gái trên tầng ba dường như có ý định nhảy xuống.
“Sốt ruột như vậy…”
“Nếu mỗi lần đều như vậy, sẽ lãng phí bao nhiêu là kính?”
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, sau đó bước nhanh về phía tòa nhà.

Bước vào cửa chính của tòa nhà, Lục Tân lập tức cảm thấy không gian nơi này rất yên tĩnh và rộng lớn.
Vừa bước vào tòa nhà là một đại sảnh trống trải, cầu thang xoắn ốc nối từ lầu một đến lầu ba, dãy phòng hai bên phần lớn đều được đóng kín cửa.
Vì vốn dĩ tòa nhà này nằm sâu trong sân, xung quanh lại có nhiều cây cối nên âm thanh bên ngoài không lọt vào được, mà trong nhà lại không một tiếng động, nên có vẻ im lặng lạ thường.
Lần theo cầu thang xoắn ốc, dường như tiếng giày của Lục Tân là tiếng động duy nhất trong cả tòa nhà.
Hắn nhìn thấy những căn phòng trong này hầu hết đều đóng cửa, chỉ thi thoảng sẽ có nhân viên ló đầu ra nhìn. Vách tường hai bên cũng không trang trí gì, chỉ là bức tường trơn giống như một căn phòng thô vậy.
Đi lên cầu thang lầu ba là một cửa kính cường lực cảm ứng.
Cánh cửa này được gắn chặt vào bức tường, ngăn cách lầu ba với những nơi khác.
Không biết bên trong các bức tường không thể thấy bằng mắt thường có phải cũng có lớp kính giống vậy hay không.
"Đây là "nhà" của Búp Bê?"
Lục Tân thầm nghĩ, không biết nên đánh giá thế nào.
Lần trước hắn đến có đổi hai nơi với Búp Bê, một nơi là là tầng cao nhất của khách sạn Đông Hải, nhưng sắp xếp ở đó là để Búp Bê tiện đi họp, sau này tạm thời sắp xếp một khách sạn khác cũng vì nguyên do đó.
Hắn chưa từng đến nơi Búp Bê ở, vậy chắc hẳn là nơi này rồi.
Vắng vẻ, im lặng, trống trải.
Đây là cảm nhận duy nhất của Lục Tân về nơi này, nó không hề giống với ngôi nhà chật chội nhưng ấm áp, vui vẻ của hắn.
Xuyên qua cửa kính, Lục Tân đi tới cánh cửa lớn trên lầu ba đối diện với cầu thang.
Bên cạnh cửa có hai ba người mặc đồ bảo hộ nặng nề.
Hắn không thấy được mặt, chỉ thấy đồ bảo hộ của họ không phải màu trắng giống Thanh Cảng, cũng không phải màu đen dày dặn như thành phố chính, mà là một loại màu ngà đặc chế có cảm giác khá ấm áp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất