Mặt Trăng Đỏ

Chương 77: Trẻ Con Phải Biết Nghe Lời

Chương 77: Trẻ Con Phải Biết Nghe Lời


“Làm việc! Làm việc! Làm...”
Con bé kia đang gào thét điên cuồng, lúc này chợt sững lại, như thể nó cảm nhận được một sự uy hiếp to lớn.
Cổ họng con bé phát ra tiếng hét, nó nhìn chằm chằm vào mẹ ở trước mặt.
“Em gái nhỏ à, ở tuổi này của ngươi thì chưa cần phải nghĩ tới chuyện công việc đâu...”
Mẹ rất dịu dàng đứng trước mặt con bé, khẽ mỉm cười: “Vì sao không tới trường học cơ chứ?”
Con bé nhìn bà bằng ánh mắt cảnh giác, dường như trong lòng tràn ngập thù địch.
“Bố mẹ vô trách nhiệm tới mức nào mới có thể để đứa bé nhỏ xíu như vậy, suốt ngày đi truyền bá tư tưởng phải làm việc tới mọi người. Loại bố mẹ như vậy phải ngu ngốc tới mức nào, ngay cả con gái của mình mà cũng không quan tâm chăm sóc, chỉ biết có công việc thôi, ngộ nhỡ con gái gặp phải chuyện gì thì sao?”
Mẹ nói bằng giọng dịu dàng, dường như còn có vài phần thương yêu.
Ở nơi xa xa, Trịnh Nguyên Hùng đang hôn mê, bị trói chặt, bỗng co giật toàn thân.
“Rõ ràng là bản thân không chăm sóc cẩn thận mới là hại chết con gái mình. Thế mà trong lòng còn nghĩ, mình chỉ muốn tốt cho con gái, muốn cho con một cuộc sống tốt hơn nên mới điên cuồng làm việc. Thậm chí còn cảm thấy, có lẽ con sẽ hiểu cho mình, chắc chắn sẽ giúp đỡ mình làm việc. Người phải ích kỷ tới mức nào mới có những suy nghĩ này chứ?”
Mẹ nói tiếp, dáng vẻ rất ưu nhã, ngữ điệu dịu dàng mềm mỏng.
Trên mặt con bé kia cũng lộ ra vẻ mê mang.
Nhưng nó nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mắt này, gương mặt ấy dần dần vẫn bị biểu cảm tức giận, mất kiểm soát kia xâm chiếm.
“Làm việc, làm...”
Nó lại hét to, nhưng chỉ hét được một tiếng.
Bởi vì mẹ đã nghiêm mặt.
Nhưng mẹ cũng chỉ hơi nghiêm mặt một chút, nụ cười lập tức lại xuất hiện trên gương mặt bà, bà chậm rãi đưa tay về phía con bé. Con bé dường như đang e sợ, hơi lùi lại, nhưng mẹ vẫn vươn tay tới trước mặt nó, cầm con gấu bông trong lòng nó lên.
Sau đó, tay bà đưa vào trong túi xách, lục lọi tìm kiếm rồi lấy ra một cây kéo.
“Trẻ con thì phải nghe lời, nếu không thì...”
Bà cười dịu dàng nhìn con bé, cây kéo sát lại gần con gấu bông.
“Bụp.”
Đầu con gấu bông rơi xuống đất, từng nhúm bông rơi xuống bên chân con bé.
Gương mặt với biểu cảm cuồng dại của con bé kia lập tức cứng lại.
Mẹ vẫn dịu dàng nhìn nó, chỉ là giọng nói đã trở nên lạnh lùng: “Có phải ngươi là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời không?”
Nghe giọng nói dịu dàng của bà, con bé rốt cục không thể khống chế được bản thân mình nữa, trên mặt nó đầy vẻ sợ hãi. Bỗng nhiên, ngay lúc đó, con bé dùng hết sức lùi lại phía sau, rồi tiêu tan trong chớp mắt. Trịnh Nguyên Hùng ở đằng xa g co giật cũng yên trở lại.
Đám công nhân phát điên trong xưởng cũng dừng hết các cử động.
Im lặng tới tột độ.
Điên cuồng gào thét và im lặng chỉ sau giây lát tạo thành sự tương phản mãnh liệt.
“Có chuyện gì thế?”
Thiết Thuý cũng phát hiện ra âm thanh trong kênh liên lạc đột nhiên biến mất, giọng nói cô mang theo vẻ căng thẳng.
Mà Thằn Lằn đang cách Lục Tân không xa, đang cầm một cuộn dây sắt trong tay cũng ngạc nhiên chốc lát rồi mới thấp giọng đáp lời:
“Xử lý xong nguồn ô nhiễm thứ cấp rồi...”
Thiết Thuý bây giờ còn ngạc nhiên hơn cả khi biết tin xuất hiện nguồn ô nhiễm thứ cấp: “Là bị hắn...”
“Không phải!”
Thằn Lằn thấp giọng trả lời: “Tạm thời ta chưa thể nói rõ ràng tình hình cụ thể được, nhưng không như ngươi nghĩ.”
“Ngừng! Quay lại kênh cũ đi!”
Tuy Thiết Thuý có điều không hiểu, nhưng cô vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyển sang kênh có cả Lục Tân, giọng nói của Thiết Thuý lại vang lên:
“Lục Tân, có phải đã xử lý được nguồn ô nhiễm thứ cấp không?”
Lúc này, Lục Tân đứng trước một đống giá gỗ ngổn ngang, cùng em gái đưa mắt nhìn bóng dáng của mẹ biến mất trong ánh trăng màu đỏ. Khi khung cảnh này xuất hiện, đến cả hắn cũng hơi kinh ngạc và có điều không hiểu, nhưng rõ ràng là nguồn ô nhiễm lần này đã được giải quyết rồi. Cô bé kia đã biến mất, cả cảm giác nguy hiểm làm cho người ta sởn gai ốc xung quanh cũng không còn nữa.
Vì thế, nghe thấy câu hỏi trong tai nghe, hắn đành trả lời chậm rãi: “Đúng vậy!”
“Làm tốt lắm.”
Thiết Thuý rõ ràng có nhiều điều muốn hỏi, nhưng khi mở miệng, cô chỉ khen một câu.
Khi âm thanh vang lên lần nữa, cô nói vào một kênh liên lạc khác: “Nhóm trợ giúp có thể vào rồi!”
Rầm rầm rầm...
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, những âm thanh nặng nề vang lên, cửa công xưởng bị người ta dùng sức phá mở, nhóm trợ giúp vọt vào bên trong. Họ mặc đồ bảo hộ màu đen vừa dày vừa nặng, trên đầu đội mũ giáp kính thuỷ tinh, thậm chí vùng chân còn được thiết kế chỗ đặt súng. Sau khi xông vào, họ lập tức nhắm tới phía công nhân xưởng.
Họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác vô cùng chỉnh tề, bốn người đầu tiên tiến vào đi về phía trưởng công xưởng Trịnh Nguyên Hùng, trong tay cầm một cái hòm thoạt nhìn như làm từ kính, nhưng bốn mặt xung quanh được bọc sắt, chất lượng cũng khác xa thuỷ tinh bình thường.
Lúc này mới nhìn ra, dường như họ đang mang một chiếc quan tài bằng kính vào.
Họ đưa Trịnh Nguyên Hùng đang hôn mê sâu, tay chân co quắp vào trong hòm kính, khoá ở mỗi bên trái phải ba cái khoá lớn, ngoài ra, họ còn lắp đặt thêm hai đường ống và thiết bị tiếp dưỡng khí, nhanh chóng đưa cái hòm ra bên ngoài.
Cả quá trình không vượt quá hai mươi giây, chuyên nghiệp tới khác lạ, khiến người ta nghi ngờ trước đây họ đã làm nghề gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất