Chương 78: Vấn Đề Ở Chỗ Các Ngươi
Trong khoảng thời gian này, bên ngoài sự trợ giúp của nhóm nhân viên, còn có cả những công nhân trong xưởng nhao nhao xông tới.
Hai người một nhóm, một người nhanh chóng đeo cho mỗi công nhân một công cụ được chế tạo đặc biệt, bên trên có bịt mắt thuỷ tinh, bên dưới là vòng bảo hộ mũi và miệng, ở giữa dùng vải bố nối lại với nhau. Người còn lại dùng nhựa dẻo buộc chặt tay chân họ lại, sau đó đẩy một cái là ngã, hai người một người nâng đầu, một người nhấc chân, nhanh chóng chạy ra khỏi xưởng.
Nhìn thấy thao tác nhanh chóng chuyên nghiệp của họ, Lục Tân như cảm nhận được một vẻ đẹp riêng biệt.
Mà lúc này đây, những công nhân này như thể đã mất hồn, không hề giãy dụa phản kháng.
“Họ rất may...”
Chẳng biết từ lúc nào, Thằn Lằn đã đi tới bên cạnh Lục Tân, vừa cười vừa nói: “Vì chỉ ô nhiễm ở tầm trung, hơn nữa còn là một đám đông bị ảnh hưởng cho nên mức độ ăn mòn còn thấp, họ còn có thể cứu được. Nhóm chi viện sẽ đưa họ về trung tâm chữa trị đặc biệt, để họ được trị liệu tâm lý.”
Lục Tân giật mình, hỏi: “Sẽ chữa khỏi chứ?”
“Ít nhất…. có khả năng lớn sẽ chữa khỏi!”
Thằn Lằn nhẹ giọng đáp lời: “Nhưng một khi đã trải qua một lần lây nhiễm như vậy rồi, ít nhiều cũng sẽ để lại di chứng, trung tâm chữa trị chỉ có thể đảm bảo họ sẽ không ảnh hưởng tới người khác thôi. Mà sau khi họ được điều trị, cho dù có được xử lý sạch sẽ hoàn toàn, nhưng ít nhiều cũng biết rằng bản thân đã từng trải qua một khoảng thời gian kìm nén, nặng nề. Những ai có gia đình, cuộc sống êm đềm hạnh phúc thì sẽ khôi phục nhanh hơn phần nào, thậm chí còn có thể chữa lành hoàn toàn... Nhưng tương tự như vậy, cũng sẽ có một số người từ nay về sau không bao giờ thoát khỏi ức chế tinh thần, thậm chí còn...”
Hắn giơ tay làm một động tác từ cao vụt xuống thấp, than thở: “Không còn cách nào nữa, tinh thần lực bị hao tổn quá mức nghiêm trọng rồi.”
Lục Tân hiểu được ý mà Thằn Lằn muốn diễn tả.
Cũng biết được cảm nhận của những bệnh nhân bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng mà hắn miêu tả là như thế nào.
Hắn đã từng trải qua cảm giác cả cuộc sống chỉ có màu xám tối, u uất tới mức muốn cắn xé cả con người.
Không cảm nhận được sự vui sướng, thậm chí còn rất ít khi tức giận, chỉ có cảm giác uể oải, trống rỗng kéo dài vô tận mà thôi.
Không biết sẽ có bao nhiêu người chịu đựng được trạng thái ấy đây?
“Nhưng mà kết quả này vẫn rất tốt!”
Thằn Lằn mỉm cười: “Ngươi xem trong xưởng có bao nhiêu người? Gần một trăm người, nếu chúng ta không ra tay, e rằng không một ai trong số một trăm người này có thể sống sót được. Cho nên, cứ cho rằng chỉ một nửa họ có thể chữa trị được... Trước đây có câu nói thế nào nhỉ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp... Chuyến này của hai chúng ta cũng... ít nhất... có thể coi là dựng được một toà cao ốc chọc trời rồi nhỉ?”
Nói đoạn, hắn vỗ bả vai Lục Tân: “Huống gì, chắc chắn số người được chữa khỏi sẽ lớn hơn một nửa, ít nhất là... hơn bảy phần!”
Lục Tân gật đầu, hắn vẫn có thể tính toán ra được.
Hơn nữa, cho dù trong lòng hắn cảm thấy có phần kìm nén, nhưng cũng không phải vì không thể nào cứu sống được tất cả, hắn không cứng nhắc như vậy.
Hắn chỉ là nhớ lại cuộc sống u tối như vậy, có chút mủi lòng mà thôi.
“Người anh em, ngươi lập công lớn rồi đấy!”
Thằn Lằn cười hỏi Lục Tân: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi giải quyết con bé kia kiểu gì vậy?”
Lục Tân nhạy bén nhận thấy được, lúc này, tiếng hô hấp của Thiết Thuý trong kênh trở nên yếu đi.
Hắn hiểu được, họ rất muốn biết mình đã làm thế nào, nói không chừng còn có phần căng thẳng nữa.
Nhưng mà, hắn nên nói thế nào đây?
Vừa nãy rõ ràng cả hắn và em gái đều không giúp được gì, mọi chuyện đều nhờ có mẹ giải quyết.
Thế nhưng, theo thói quen của Lục Tân, tuy hắn có sự tín nhiệm nhất định với bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt. Thậm chí còn mong mượn được sức mạnh của họ để phân tích, cũng như chữa lành cho bản thân mình, nhưng hắn cũng không quá thích việc phải nói ra toàn bộ nhất cử nhất động, từng bí mật của mình. Đối với việc nên nói điều gì, không nên nói gì, hắn cũng có ý kiến riêng của mình, vì thế, hắn không vội trả lời, cười nói:
“Vừa nãy ngươi không thấy sao?”
“Ta thấy cái gì?”
Thằn Lằn bất đắc dĩ giơ tay lên: “Ta thấy, ngươi ngồi xổm bên người con bé kia, giành lấy đồ chơi của nó... Món đồ chơi ấy là thực thể.”
Lục Tân nhìn thoáng qua mặt đất, con gấu bông vẫn đang nằm đó, đầu một nơi, thân một nơi.
Vì vậy, hắn cười nói: “Cho nên ta thử xem có thể hù doạ được con bé hay không, thế mà vẫn có hiệu quả...”
“Cái này...”
Thằn Lằn nhìn thoáng qua món đồ chơi nằm trên mặt đất, ý bảo nhân viên trong nhóm chi viện bên cạnh mang cả con gấu bông theo.
Sau đó, vẻ mặt của hắn trở nên bất đắc dĩ: “Cho nên ngươi giành lấy đồ chơi của nguồn ô nhiễm thứ cấp này, vặn đầu của nó ra. Sau đó, nguồn ô nhiễm thứ cấp bị doạ cho sợ hãi nên mới thu lại tất cả sức mạnh tinh thần, quay về bản thể sao?”
Lục Tân chăm chú ngẫm nghĩ một lát, nói: “Là như vậy!”
“Chuyện này...”
Thằn Lằn đi vòng quanh Lục Tân một vòng, lẩm bẩm: “Người anh em à, chuyện này không hợp lý...”
Lục Tân nói: “Các ngươi không làm được vậy?”
Thằn Lằn chậm rãi lắc đầu: “Ta chưa nghe có ai làm được vậy...”
Lục Tân ra vẻ có điều suy nghĩ, nói: “Vậy vấn đề là ở chỗ các ngươi rồi...”