Mặt Trăng Đỏ

Chương 76: Mẹ Đến

Chương 76: Mẹ Đến


“?”
Không biết rằng nguồn ô nhiễm thứ cấp có ý thức đầy đủ hay không.
Nhưng nếu có, lúc này trên đầu nó phải xuất hiện một dấu hỏi chấm.
Gương mặt của con bé vẫn còn biến dạng, trong mắt tràn đầy vẻ sục sôi tức giận, dường như muốn giết chết hai người “anh trai” không chịu làm việc này, nhưng khi thấy Lục Tân bất chợt đi về phía mình, nói với mình một câu như thế, nó chợt ngây người ra trong chốc lát, đôi mắt vốn đỏ ngầu vì giận dữ nay lại bình tĩnh nhìn Lục Tân.
Sau đó, con bé đột nhiên mở miệnghét to: “Làm việc! Làm việc! Đáng chết! Đáng chết!”
Giọng nói của con bé khàn khàn, khá giống với trưởng công xưởng Trịnh Nguyên Hùng đã ngất xỉu.
Mà theo sau tiếng rống của con bé là đám công nhân điên cuồng lại càng rồ dại hơn, chúng dùng hết sức lực xông về phía trước. Với trạng thái này, họ đã không còn lý trí để tháo dỡ những cái giá bị Lục Tân kéo đổ nữa rồi, cho nên họ cứ thế cố gắng lấy tay cào kéo, không để ý rằng những cái giá này đã va ngã bao nhiêu người xung quanh, họ còn dùng răng gặm cắn, không hề lo lắng miệng mình sẽ bị thương.
Ngay cả ở nơi xa hơn một chút, Trịnh Nguyên Hùng đã đeo giáp thuỷ tinh dường như cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Tân thấy vậy, trông lòng chợt xuất hiện cảm giác vô cùng phức tạp.
Cô gái nhỏ này làm cho hắn nghĩ tới bản thân mình, và cả em gái nữa.
Nếu Trịnh Nguyên Hùng có thể phân tách ra một thể ô nhiễm thứ cấp như vậy, người nhà của hắn cũng như vậy sao?
Cho nên, hắn có thể nói chuyện, coi con bé này như thể là em gái của mình hay không?
Đáng tiếc, con bé hoàn toàn không có lý trí, không giống như em gái hắn, có thể nói chuyện, giao lưu với nhau.
Điều này làm cho hắn cảm thấy bó tay.
Thực ra xử lý cô gái này là một chuyện rất đơn giản thôi.
Hắn cũng biết, nếu không giải quyết con bé này thì chắc chắn tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Nếu công nhân trong xưởng có thể chạy ra ngoài thì nguồn ô nhiễm sẽ bị lan rộng ra, đây lại là chuyện vô cùng tồi tệ với mọi người.
Nhưng ngoại hình của cô bé này làm cho hắn cảm thấy có phần kỳ quái.
Có thể cô gái nhỏ này không chân thật, nhưng chẳng lẽ hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy những người không chân thật sao?
Hắn không biết nếu tự tay giải quyết con bé, trong lòng hắn sẽ cảm thấy thế nào.
“Đã ngăn hắn chưa?”
Vào lúc này, trong kênh là tiếng Thiết Thuý gấp gáp hỏi thăm.
Thằn Lằn vừa phải đối phó với đám công nhân điên cuồng, vừa phải leo tường chạy trốn, động tác có phần do dự, trong tay hắn đã cầm một cuộn dây sắt. Mấy giây trước, hắn óc cơ hội ném cuộn dây sắt này cuốn lấy Lục Tân, đây cũng là kế hoạch mà hắn có thể thực hiện được. Vạn bất đắc dĩ chỉ có thể trói Lục Tân lại, buộc hắn phải rời đi thôi.
Đợi Oa Oa tới xử lý nguồn ô nhiễm này thôi.
Còn những công nhân trong xưởng thì...
Nguồn ô nhiễm tinh thần sở dĩ có thể làm cho người ta thù hận, sợ hãi chính là vì những thương vong không thể tránh khỏi.
Nhưng mà, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thực sự ra tay, vì nghi ngờ trong lòng.
“Tạm thời đừng ngăn cản hắn.”
Nghe tiếng thúc giục trong kênh liên lạc, hắn thấp giọng nói: “Hắn còn chưa ra tay nữa...”
“Chưa ra tay sao?”
Lúc này tới lượt Thiết Thuý không hiểu gì: “Vậy hắn giải quyết nguồn ô nhiễm này như thế nào?”
Thằn Lằn lẩm bẩm, vừa đảm bảo bản thân có thể ngăn cản Lục Tân bất cứ lúc nào, vừa nói: “Ta nhìn thì thấy giống như đang đàm phán?”
Trong lúc Thằn Lằn và Thiết Thuý đầy hoài nghi và lo lắng thì Lục Tân cũng đang đau đầu.
Dường như em gái ngày càng mất kiên nhẫn rồi.
Ánh mắt sâu kín của hắn nhìn con bé kia, mái tóc đen xoã tán loạn, đôi mắt sáng loé lên.
Mà ở đằng sau, những công nhiên điên cuồng kia đã nhanh chóng phá nát giá gỗ, tràn vào như ong vỡ tổ.
Cô gái nhỏ trước mắt này cứ thế điên cuồng, tức giận chất vấn hắn.
“Vì sao lại không làm việc?”
“Vì sao lại không làm việc?”
“Những ai không làm việc đều đáng chết...”
“Đáng chết!”
Lục Tân đã nghe giọng nói của nó môt thời gian dài mơ hồ cảm thấy, bản thân mình hình như cũng không chăm chỉ làm việc cho lắm.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn tràn đầy phiền não, rất muốn xông lên bắt con bé lại, sau đó... Ý nghĩ giận dữ ngày càng nặng nề hơn, gần như muốn xông khỏi lý trí của Lục Tân.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Bỗng nhiên, bóng đèn sợi đốt trên trần nhà kêu ong ong, ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối.
Đống máy móc xung quanh cũng dần trở nên trì trệ, âm thanh vận hành chậm hơn nhiều.
Một giọng nói yếu ớt vang lên:
“Ai da, nhìn các người anh anh em em này, không thích hợp giải quyết chuyện này đâu...”
Lục Tân kinh ngạc quay đầu lại, thấy mẹ.
Bà mặc một bộ quần áo màu trắng rất tinh tế, cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai, đầu đội mũ rộng vành kiểu nữ rất đẹp, tay cầm túi xách, chân đi giày cao gót màu đen, thoạt nhìn như vừa đi chơi dạo phố về, vô ý ngang qua đây vậy. Bà đi từ chỗ nào đó tron nhà xưởng ra đây, ngọn đèn chập chờn càng tăng thêm vài phần thần bí.
“Chuyện này...”
Lục Tân cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ tới mẹ sẽ xuất hiện ở đây.
“Ngươi đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa yêu đương với ai bao giờ, sao biết cách dạy dỗ trẻ con đây?”
Mẹ không nhiều lời với hắn, chỉ cười dịu dàng rồi tiến về phía trước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất