Chương 775: Xảy Ra Chuyện
“Đơn vị thu thập thông tin này có khoảng một trăm người, có ba đội điều tra với tất cả là chín người. Chuyên gia liên quan có mười hai người, có ba đội lính vũ trang với mỗi đội là hai mươi người, ngoài ra còn có nhân viên y tế và tổng hợp với tổng cộng là mười người.”
Nhà nghiên cứu bắt đầu thuật lại tình hình:
“Họ đã đến trấn nhỏ Khai Tâm trên bảy chiếc xe tải với nhiều thiết bị và vật tư để tiến hành thu thập thông tin. Các nhân viên trên chiếc xe tải thứ nhất là những người đầu tiên phát hiện ra trạm quan trắc xảy ra vấn đề. Sau khi phát hiện có điều gì đó không ổn, họ đã lập tức thông báo cho các xe phía sau, nên sáu chiếc xe tải còn lại đã cắm trại tại chỗ và không tiếp tục tiếp cận.”
“Mười hai người trong chiếc xe tải đầu tiên đã canh gác xung quanh trạm quan trắc và tiến hành phong tỏa đơn giản.”
“Bây giờ, chúng ta sẽ đến khu trại phía sau trước, hay là…”
“…”
Nói đến đây, nhà nghiên cứu hơi do dự hỏi ý kiến của Lục Tân.
“Chúng ta hãy tụ họp với họ đi!”
“Hai chiếc trực thăng phía sau có thể tụ họp với đơn vị lớn trước, chúng ta kiểm tra tình hình rồi sẽ quyết định có cần họ đến hỗ trợ hay không.”
Lục Tân khẽ gật đầu, nghĩ thầm, dù sao thì bây giờ họ đang cảm thấy rất sợ hãi.
Sau khi giới thiệu xong tình hình chung, nhà nghiên cứu đề xuất chia cho mọi người một ít lương khô và nước uống trên trực thăng để chống đói. Suy cho cùng, khi bắt đầu điều tra, không biết phải mất bao lâu, có lẽ sẽ không có thời gian để ăn. Khi tất cả đã sẵn sàng, trực thăng cũng đã tiếp cận trạm quan trắc. Từ xa có thể thấy những ánh đèn yếu ớt hắt ra từ mặt đất.
Đó là đèn hiệu mà những người bên dưới đã tạm thời chuẩn bị để chỉ dẫn cho trực thăng vị trí hạ cánh.
Trực thăng bắt đầu từ từ hạ cánh. Cơ thể của những nhân viên trên trực thăng cũng khẽ căng lên, ai nấy đều cảm thấy hơi căng thẳng.
Lục Tân xách chiếc túi màu đen của mình lên rồi nhìn ra ngoài cabin. Khi trực thăng đang từ từ tiếp đất, Lục Tân mơ hồ nhìn thấy rất nhiều người của đội tiên phong sớm đã đứng thành hàng xung quanh đèn hiệu, xem ra họ đã chờ đợi đến sốt ruột.
Tại vị trí cách nơi trực thăng hạ cánh khoảng một trăm mét, có một vài chiếc lều đang sáng đèn.
Nơi đó chắc hẳn là trạm quan trắc tạm thời của trấn nhỏ Khai Tâm đã được thiết lập trước đó.
Nơi đó đã xảy ra sự cố, nhưng ít nhất là hiện tại, các đồng nghiệp ở trạm quan trắc đều rất hợp tác, không có chạy lung tung.
.... Không ngờ mấy người họ lại cảm thấy may mắn vì người chết không chạy lung tung?
…
Khi trực thăng đã đáp xuống mặt đất, cánh quạt từ từ giảm tốc độ cho đến khi dừng hẳn.
Lục Tân là người đầu tiên mở cửa cabin và bước xuống với một chiếc túi màu đen.
Bên ngoài đèn hiệu, những nhân viên đội tiên phong chờ đợi đến sốt ruột lập tức bước tới đón hắn.
“Tốt quá, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi.”
Mặc dù giọng nói nghe hơi khàn, nhưng Lục Tân rõ ràng nhận ra cảm giác nhẹ nhõm của họ khi nhìn thấy hắn.
Lục Tân gật đầu, vừa bước tới vừa duỗi tay ra và mỉm cười:
“Xin chào mọi người, ta là…”
Đang định tự giới thiệu bản thân, Lục Tân đột nhiên dừng lại.
Phía sau Lục Tân, nhà nghiên cứu là người thứ hai chui ra khỏi cabin. Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã lập tức hoảng sợ đến nỗi hai chân trở nên mềm nhũn.
Sắc mặt hắn trong chớp mắt trở nên tái nhợt, thân thể lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Khi Lục Tân duỗi tay ra, cũng chính là lúc thủ lĩnh của đội tiên phong chuẩn bị bước ra khỏi phạm vi đèn hiệu, ánh sáng của đèn hiệu chiếu vào khuôn mặt đang ẩn trong bóng tối của hắn.
Lục Tân thấy khuôn mặt của hắn đầy máu tươi.
Nửa bên đầu to bằng lòng bàn tay của hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lộ ra những mảnh xương lởm chởm và bộ óc trắng bệch.
Nhưng chính hắn cũng không ý thức được điều đó. Hắn đang duỗi bàn tay bê bết máu ra, chuẩn bị bắt tay với Lục Tân.
Nhận ra sự do dự của Lục Tân và sự hoang mang của nhà nghiên cứu sau lưng Lục Tân, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi:
“Sao thế?”
Lúc này, các thành viên khác trong đội tiên phong cũng tiến lại gần.
Một số người đã bước qua đèn hiệu, một số người vẫn còn đứng bên ngoài đèn hiệu.
Ánh sáng ảm đạm của đèn hiệu đủ để soi rõ dáng vẻ lúc này của họ.
Lục Tân thấy một số người bị bắn xuyên qua trán, tạo thành hai lỗ máu, máu tươi theo đó chảy ra.
Một số người bị dao găm đâm vào ngực, mỗi khi cử động, máu tươi lại trào ra.
Một số người bị chém một nhát rất sâu ở cổ, chỉ còn lại chưa đến một phần ba da thịt nối liền nhau và lệch ở trên vai.
…
Dù bị thương thành như vậy, nhưng dường như họ hoàn toàn không nhận ra.
Nhìn Lục Tân, nhà nghiên cứu đang hoảng loạn, và những người với vẻ mặt hơi kỳ quái trên trực thăng ở phía sau, thủ lĩnh của đội tiên phong còn vô thức lau mặt, máu tươi dính đầy tay, nhưng hắn giống như hoàn toàn không nhìn thấy.
Hắn mỉm cười và nói:
“Sao lại nhìn ta như vậy? Trên mặt ta có vết bẩn sao?”
“Nào chỉ là vết bẩn không thôi…”
Lục Tân thầm cảm thán:
“Óc cũng chảy cả ra rồi…”
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Lục Tân vẫn bình tĩnh duỗi tay ra bắt tay với thủ lĩnh.