Chương 776: Mất Cảm Giác
Máu tươi sền sệt và bàn tay lạnh lẽo của hắn khiến lòng bàn tay của Lục Tân vô cùng khó chịu.
Nhưng Lục Tân không tỏ ra có điều gì bất thường, mà chỉ mỉm cười và nói với đối phương:
“Xin chào, ta là Đan Binh, đến đây để điều tra.”
“Ta đã nghe nói về ngươi, Đan Binh tiên sinh.”
Người đi đầu bật cười. Vì hắn đang cười, nên máu tươi liên tục chảy ra từ vết thương.
“Có ngươi ở đây, bọn ta yên tâm rồi. Chúng ta vào trong chiếc lều ở đằng kia nói chuyện được không?”
Hắn vừa nói vừa xoay người chỉ vào chiếc lều.
Phía sau hắn, những người bạn đồng hành đều gật đầu lia lịa, trông họ có vẻ hơi xúc động.
Chỉ có điều, những biểu cảm thường thấy trên người bình thường như thế này khi xuất hiện trên người họ đều tạo ra cảm giác khác biệt rất lớn.
“Nhìn dáng vẻ họ, không giống như đang giả vờ…”
“Nói cách khác, hiện tại họ thật sự không biết mình đã chết?”
“…”
Lục Tân thầm phán đoán, rồi khẽ gật đầu:
“Được.”
Sau đó, Lục Tân xoay người chỉ vào trực thăng và nói:
“Họ còn phải đi nơi khác để thu thập thông tin, hãy để họ đi trước đã!”
Nghe Lục Tân nói vậy, vẻ mặt của nhà nghiên cứu trở nên kinh ngạc đến cực điểm.
Nhưng Lục Tân chỉ gật đầu với hắn. Lúc này, Lục Tân không thể giải thích bất cứ điều gì khác.
Nhà nghiên cứu lập tức hiểu ý. Dù trông hắn không có nhiều tóc, cơ thể cũng không thường xuyên vận động, nhưng sự lý trí và bình tĩnh của một nhà nghiên cứu đã giúp hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán. Hắn lập tức xoay người chui vào trong cabin rồi thấp giọng nói gì đó.
Cánh quạt trực thăng sắp dừng hẳn lập tức tăng tốc trở lại.
Khi trực thăng nhanh chóng bay lên không trung, Lục Tân mới xoay người nhìn những người đã chết trước mặt với một nụ cười dịu dàng và nói:
“Đi thôi.”
…
Bên cạnh doanh trại tối đen như mực là một cảnh tượng kỳ lạ.
Trong ánh đèn ảm đạm cùng tiếng gió hiu hiu trên hoang dã, một đám người chết trông rất đáng sợ với đủ loại thương tích trên người vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn hơi kích động vây quanh Lục Tân, náo nhiệt đi về hướng lều trại.
Dọc cả đường đi, Lục Tân nhìn thấy khắp nơi đều là vết chém giết kịch liệt và những mảng máu tung tóe.
Ngay cả trên lều cũng có một vệt máu lớn, còn có một vài khúc tay chân bị gãy và những khối thịt nằm rải rác.
"Đan Binh, mời ngồi."
Đội trưởng vốn muốn mời Lục Tân vào trong lều ngồi nhưng lại bị Lục Tân từ chối.
Nên hắn cũng phải chịu khó lấy một cái ghế dựa bằng vải bạt cho Lục Tân ngồi bên ngoài lều.
Bên dưới ghế dựa có một cánh tay bị đứt.
Lục Tân nhìn thoáng qua rồi thản nhiên đá cánh tay ấy qua một bên.
Sau khi ngồi xuống liền có một đám người vây quanh hắn.
Trên người họ ai cũng có vết thương trông rất ghê rợn, có người bị chặt đứt một cánh tay, vết chặt còn không đều, có người thì bị chặt đứt một chân, máu tươi đặc sệt nhỏ từng giọt xuống, người đó phải khoác vai một người đồng đội khác mới miễn cưỡng đứng vững được.
Do chảy máu quá nhiều nên khuôn mặt họ đều trắng bệch, làn da của vài người còn trở nên tái mét.
Màu da này khiến nụ cười nhiệt tình của họ trông lại có cảm giác u ám khó tả.
"Ngươi bị gì vậy?"
Lục Tân trầm ngâm một hồi rồi hỏi người bị chặt chân kia.
Dường như đối phương không hiểu ý nên nhìn Lục Tân bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mắt của người đó đã khô lại rồi, cho nên Lục Tân phải nhìn từ động tác nâng cằm của hắn mới nhận ra biểu cảm nghi ngờ này.
Lục Tân nở nụ cười lo lắng:
"Ta thấy ngươi đi đứng khá khó khăn, suýt chút nữa là ngã rồi."
"À..."
Đối phương nghe xong cũng hơi ngượng ngùng, cúi đầu nhìn bên chân bị chặt đứt của mình.
Ngươi bên cạnh hắn cười:
"Nửa đêm tên này còn chạy nhảy lung tung nên bất cẩn bị trẹo chân ấy mà."
Lục Tân khẽ gật đầu.
Nói cách khác, hiện tại họ thật sự không biết là bản thân đã chết rồi, thậm chí còn không biết rõ vết thương trên cơ thể của mình.
Chân bị chặt đứt lại nói là bị trẹo chân, vậy cánh tay đã mất có phải sẽ nói thành cánh tay bị gãy không?
Đầu bị chặt đứt chắc là nói thành lỡ bị mẻ một miếng.
Ruột đã lòi ra bên ngoài mà có thể hắn chỉ cảm thấy hơi đau bụng thôi nhỉ.....
................
Ánh mắt Lục Tân chậm rãi lướt qua đám người đã chết này, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc:
"Nói ta biết trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ở điểm quan sát đó."
".............."
Thấy Lục Tân nghiêm lại, những chiến sĩ võ trang đều lấy làm kinh hãi, trong tiềm thức cũng đứng ngồi không yên.
Vị đội trưởng kia nói:
"Báo cáo anh Lục, khi bọn ta chạy đến đây thì mấy người đồng nghiệp ở điểm quan sát..."
Trái cổ hắn khẽ động, giọng điệu trầm xuống một chút rồi mới tiếp tục:
"Đã chết hết rồi, thấy bọn ta hoảng loạn, họ cũng hơi sợ hãi, còn hỏi bọn ta cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, điều này đã khiến bọn ta nhận ra sự khác thường, đồng thời xác định được lúc này họ vẫn chưa phát hiện sự thật là mình đã chết, bọn ta không biết đây là kiểu ô nhiễm gì, cũng không dám trực tiếp điều tra."
"Sau khi bàn bạc, bọn ta quyết định không vạch trần họ, cũng không tiếp xúc trực tiếp mà lập tức rút về điểm quan sát để theo dõi."
"................"