Chương 777: Tự Chém Giết Lẫn Nhau
Không tiếp xúc trực tiếp cũng không nói cho người ở điểm quan sát biết sự thật.
Lục Tân thầm nhớ kỹ lời hắn nói, khẽ gật đầu:
"Vậy trong quá trình các ngươi quan sát có xảy ra chuyện gì không?"
Vị đội trưởng kia sợ hãi, biểu cảm như đang cố gắng suy nghĩ gì đó.
Sau đó hắn chậm rãi lắc đầu:
"Không có."
.............
Nhất định là có....
Lục Tân thầm thở dài.
Nếu không có chuyện gì thì sao tất cả họ đều chết hết được?
Từ vết thương trên người họ có thể thấy đó là vết thương của súng, cũng có vết thương của dao, nhất định vừa rồi đã xảy ra một trận chiến cực kỳ mãnh liệt.
Chỉ là họ đều quên hết rồi ư?
Trong ánh mắt mong đợi của đoàn chiến sĩ đã tử vong này, Lục Tân bình tĩnh đứng dậy.
Hắn cũng không vội nói ra đáp án, mà đi dạo một vòng quanh doanh trại trước.
Những người đã chết này đều sợ hắn nên cũng không dám làm phiền.
Sau khi dạo một vòng, Lục Tân đưa ra một đáp án, có lẽ những người này là tự chém giết lẫn nhau mà chết.
Tuy hắn chưa từng nghiên cứu vết tích học một cách có hệ thống, nhưng hắn có thể đưa ra những nhận định cơ bản.
Vừa rồi có một trận mưa nhỏ, mặt đất vừa trơn vừa mềm, nhưng chung quanh lại chỉ có vết bánh xe của họ, không thấy những dấu vết khác, chứng tỏ có lẽ không phải người ngoài đến đánh nhau. Hơn nữa có thể thấy vỏ đạn và mảnh bom vỡ vươn vãi, loại lựu đạn và dao găm trên người họ đều từ một lô vũ khí, từ đó loại trừ khả năng là người ngoài làm.
Nhưng tại sao ngay lúc này, sự việc càng đơn giản thì trong lòng Lục Tân lại càng cảm thấy nặng nề?
...............
"Két két....."
Tiếng dòng diện hỗn loạn vang lên từ bên trái mắt kính.
Sau đó một giọng nói khẩn trương vang lên:
"Đan... Đan Binh, có nhận được tín hiệu không?"
Lục Tân đỡ gọng kính, nhẹ giọng nói:
''Có."
Bên kia là giọng của nghiên cứu viên vừa rồi, có vẻ hắn vô cùng khẩn trương:
"Hiện tại ngươi thế nào?"
'Ta rất ổn."
Lục Tân nhẹ giọng trả lời, rồi liếc nhìn các chiến sĩ chung quanh:
"Họ rất nhiệt tình, cũng rất hợp tác."
Vị nghiên cứu viên nghẹn lại, giống như không biết nên trả lời thế nào.
Ngừng một lát hắn mới thấp giọng nói:
"Họ có nghe được ta đang nói chuyện không?"
Lục Tân nhìn một chiến sĩ đứng gần nhất cũng đã cách ba mét, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không nghe đâu, ngươi nói đi."
Vị nghiên cứu viên thở một hơi rồi thấp giọng nói:
"Bọn ta không dám tụ họp lại các đội, phải phòng ngừa khả năng bị ô nhiễm khi vừa tiếp xúc gần như vậy, nếu bất chấp tiếp xúc với các đội rất có thể sẽ ô nhiễm cho họ, vậy nên hiện giờ.... hiện giờ bọn ta đang cố gắng tìm một nơi an toàn, tạm thời... tạm thời chờ ở đó, vừa rồi....."
Nói tới đây, giọng của hắn hơi run nhẹ, hắn cố gắng nói:
"Vừa rồi.... Thứ mà bọn ta nhìn thấy là ảo giác à?"
Lục Tân nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn qua mấy vết thương trên người các chiến sĩ:
"Có lẽ là không!"
"Xít...."
Vị nghiên cứu viên hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Nói cách khác, họ đã làm điều tương tự như mấy người ở điểm quan sát đúng không?"
Lục Tân gật đầu:
"Ừm."
Vị nghiên cứu viên kia lắp bắp:
"Vậy thì, hiện giờ Đan Binh có tìm được hướng điều tra chưa?"
"Hiện tại vẫn chưa."
Lục Tân nhỏ giọng trả lời:
"Hiện tại ta chỉ có thể biết được có thể là tự họ chém giết lẫn nhau, để đưa tới kết quả này..."
"Ngươi có thể cho ta một vài đề nghị!"
"............."
"Được....."
Vị nghiên cứu viên kia dường như đang cố gắng giữ bình tĩnh, rồi thấp giọng nói:
"Nếu đã có thể xác định được nguyên nhân cái chết của họ, vật bây giờ cần phải tìm hiểu được hai vấn đề:"
"Một, cuối cùng lực lượng gì khiến cho họ tự chém giết lẫn nhau?"
"Hai, điều gì làm cho họ đã chết rồi mà vẫn còn đi xung quanh, thậm chí là làm việc như người sống....."
"Đan Binh, phải cẩn thận nha, lỡ như họ đang giả vờ...."
"............"
"Không sao, ta tự có tính toán."
Lục Tân trả lời, sau đó ngắt hội thoại, bước về phía trước.
Dường như những chiến sĩ này cũng cảm thấy Lục Tân có vẻ thần bí, nên khi hắn nói chuyện họ cũng không dám đến gần.
Cho đến khi xác định Lục Tân đã nói chuyện xong, họ mới chậm rãi tiến tới.
Trên khuôn mặt cứng ngắc của những người chết, vẫn còn mang theo chút hy vọng.... như hy vọng của người còn sống vậy.
Họ thật sự coi hắn là hy vọng, bởi vì hắn đã đến rồi thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
.............
"Ta đi xem điểm quán sát trước!"
Lục Tân nói xong liền xoay người đi đến lều của điểm quan sát.
Những chiến sĩ này lập tức khẩn trương đi theo sau hắn như đang phòng hờ kẻ địch.
Điểm quan sát nằm ở phía tây lều trại của họ, cách khoảng một trăm mét, bên trong sáng đèn, bên ngoài đã có người đứng chờ sẵn.
Khi Lục Tân bước qua nền đất trơn trượt, người ngồi ngoài lều mới phát hiện ra hắn, vội vàng gõ vào lều.
Người ở bên trong cũng đi ra, nhìn thấy đám người Lục Tân liền lo lắng.
Lục Tân tỉ mỉ quan sát họ, trong lòng có cảm giác khác thường.
Trong điểm quan sát này có bảy người, thoạt nhìn quả thực họ là người chết.
Hơn nữa so với đoàn chiến sĩ với những vết thương còn mới đây thì thời gian tử vong của họ còn lâu hơn.
Có người trên cơ thể đã nổi những vết tím hoại tử.
Có người đã thối rữa, còn có giòi bò ở trong, lâu lâu hắn lại gãi gãi giống như bị ghẻ lỡ.
Có người đầu đã trương phồng lên, da dẻ từ xanh mét biến thành một mảng trong suốt.