Mặt Trăng Đỏ

Chương 778: Lại Có Gì Đó Không Ổn

Chương 778: Lại Có Gì Đó Không Ổn


Mùi xác chết nồng nặc bốc lên bên cạnh lều của họ, dưới ngọn đèn ảm đạm, đôi mắt họ biến thành màu xanh lục.
Mấy chiến sĩ phía sau đều đã khựng lại.
Tuy họ không giơ súng lên nhưng rõ ràng là họ đang sợ mấy người trong điểm quan sát này.
Người chết lại đi sợ người chết.
.................
"Rốt cuộc.......... là thế nào?"
Mấy người ở điểm quan sát này nhịn không được nhỏ giọng hỏi Lục Tân một câu.
Trong mắt họ, mấy đồng nghiệp đang chạy tới nắm tình hình với họ trông rất kỳ lạ.
Mấy người này ban nãy ngồi trên chiếc xe tới trước vừa nhìn thấy họ liền hốt hoảng như thấy quỷ vậy, liên tục lui về sau, dù họ có nói thế nào thì mấy người đó cũng không dám đến gần, nhất quyết lui về sau cả trăm mét mới chịu.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng súng liền muốn đi đến xem xem, lại bị mấy người đó mắng đuổi về.
Bây giờ có thêm một người ăn mặc bình thường lại không nói chuyện, chỉ âm thầm quan sát họ.
Ý là coi họ như người bị ô nhiễm à?
Đúng là tâm thần, nếu đã bị ô nhiễm thì bọn ta có thể còn tỉnh táo sáng suốt như này không?
..............
"Không có gì."
Lục Tân trả lời, trên mặt nở nụ cười trấn an:
"Giờ mọi người cũng không cần sốt ruột."
Đối với họ mà nói, có sốt ruột cũng vô dụng.
Sau khi Lục Tân trấn an họ xong, liền nhỏ giọng nói vào tần số bên cạnh gọng mắt:
"Không phát hiện được nguồn ô nhiễm và quái vật tinh thần nào nổi bật, cũng không có manh mối gì đặc biệt, bây giờ phải làm sao đây?"
Đây là lần đầu Lục Tân gặp phải chuyện này, nên hắn rất tin tưởng vào đề nghị của nghiên cứu viên chuyên nghiệp.
Vị nghiên cứu viên kia dường như cũng đã bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói:
"Điều cần loại trừ bây giờ là liệu có phải chúng ta đã bị ảnh hưởng nên mới nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy."
"Có lẽ vốn dĩ họ vẫn còn sống, chỉ là do lực lượng nào đó đã ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta......"
"Cho nên, Đan Binh ngươi có thể thu thập một vài mẫu của họ trước, sau đó đem đi xét nghiệm để xác định trạng thái của họ."
"Sau đó....."
Hắn dừng lại một lúc rồi nói:
"Có hai điều cần phải làm."
"Một là đảm bảo họ sẽ không lây lan."
"Hai là cố gắng giúp họ hiểu thông qua các khớp logic hoặc là những phương thức khác....."
"Cái gì?......... Um...."
"..............."
Nghe đến đây, nghiên cứu viên còn chưa nói xong bỗng giọng nói của hắn trở nên sợ hãi.
Có một tiếng bóp nghẹt vang lên, không lâu sau nhiều âm thanh hỗn tạp cũng lần lượt truyền đến.
Ngay sau đó là một tiếng "rắc" yếu ớt, loáng thoáng còn có tiếng cười khúc khích.
Một tiếng súng chói tai vang lên theo sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Tiếp đó là một khoảng lặng kéo dài, mơ hồ còn có tiếng gió nhè nhẹ.
.............
Lục Tân lẳng lặng ngồi, không lên tiếng, cũng không vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn yên lặng đợi thật lâu, khoảng chừng ba mươi giây, liền nghe thấy có tiếng nhặt micro lên, sau đó giọng nghiên cứu viên vang lên:
"........... Um, nãy nói tới đâu rồi? ''
"À ừ, thông qua các phương thức khác nhau giúp họ hiểu rằng......"
Hắn nói một cách nghiêm túc và cẩn trọng giống như lúc nãy:
"Họ đã chết, để xem phản ứng thế nào."
Nghiên cứu viên tỏ vẻ bình tĩnh và nghiêm túc.
Hơn nữa có vẻ hắn rất nghiêm túc trong việc giúp đỡ Lục Tân phân tích các tình huống có thể xảy ra, cũng rất tận tình đưa ra lời giải thích. Nếu giữa chừng không có tạp âm, vậy thì không có gì. Nhưng giọng điệu hiện tại của hắn, cộng thêm nội dung nói chuyện nghe thì có vẻ bình thường, nhưng Lục Tân nghe thì lại có cảm giác áp lực không thể tả.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, đến khi đối phương lo lắng alo một tiếng, hắn mới khẽ thở dài.
"Bên đó ổn cả chứ?"
Lục Tân nói:
"Ta vừa nghe thấy bên đó hơi hỗn loạn."
Nghiên cứu viên hơi sợ, thấp giọng nói:
"Có gì đâu, ngươi nghe thấy gì? Đừng có làm ta sợ."
Lục Tân cúi đầu thở dài:
"Không có gì, ta hơi tò mò về đề nghị của ngươi, tại sao lại muốn nói cho họ biết? ''
Nghiên cứu viên khựng lại, thấp giọng nói:
"Bởi vì đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết đang đối mặt với loại ô nhiễm gì, diện tích ô nhiễm lớn bao nhiêu, thậm chí không biết loại ô nhiễm này lây lan như thế nào, thân là người bị ô nhiễm mà họ còn không biết bản thân đã bị ô nhiễm."
Nghe hắn nói vậy, Lục Tân thầm rầu rĩ.
Hắn ráng sức hỏi:
"Rồi sao nữa?"

“Sau đó, đương nhiên là phải phân tích chuỗi logic và tìm ra nguồn ô nhiễm.”
Nhà nghiên cứu ngơ ngác một hồi:
“Bây giờ, cho dù là ngươi hay là những hiện tượng mà chúng ta nhìn thấy vừa rồi đều cho thấy, rõ ràng những người này đều đã chết. Nhưng họ hoàn toàn không biết mình đã chết. Họ vẫn đang chuyển động, thậm chí là làm việc như người sống.”
“Hiện tượng vô lý này ít nhất đã giải thích được hai vấn đề.”
“Thứ nhất, họ đã quên sự thật họ đã chết, bao gồm cả việc họ đã chết như thế nào.”
“Thứ hai, nhận thức, hay nói cách khác là phương thức tư duy của họ đã bị bóp méo. Do đó, họ không thể nhìn thấy vết thương của mình, cũng không thể nhìn thấy vết thương của những người khác. Họ không thể ngửi thấy mùi máu tanh của mình, và họ coi trạng thái đáng sợ này như một lẽ tất nhiên.”
“Họ thiếu phần logic tư duy này.”
“Giống như họ đã quên việc phải ăn thức ăn chín, vì vậy, họ coi thịt sống là đương nhiên.”
“...”
Nhà nghiên cứu đã cố gắng nói ra tất cả những gì mình hiểu cho Lục Tân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất