Mặt Trăng Đỏ

Chương 782: Phá Hỏng Tư Duy Quán Tính

Chương 782: Phá Hỏng Tư Duy Quán Tính


“Ta…”
Thấy đội trưởng đã lên tiếng, một người lính với con dao găm cắm vào tim đột nhiên mỉm cười nói:
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra bất trắc, vậy ta cũng có vài lời. Nếu ta chết rồi, ta hy vọng sẽ có người trở về nói với em trai ta, bảo nó nhất định phải học hành chăm chỉ, nếu còn dám tiếp tục giao du với đám lưu manh ngoài phố, ta sẽ đánh gãy chân nó... Đi học là quan trọng nhất, ta muốn nó học khoa văn.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên hơi có tuổi cũng mỉm cười lên tiếng:
“Vậy thì ta cũng có đôi lời. Con của ta vừa được ba tuổi, ta muốn trở về để tổ chức sinh nhật bù cho nó... Ta mong có người chuyển lời cho vợ ta, ta đã nghĩ kỹ rồi, hãy đăng ký cho nó học đàn piano tại lớp năng khiếu…Ở thời đại này, bất kể học thứ này có ích hay không, quan trọng nhất là bọn trẻ thích.”
“…”
Họ giống như đột nhiên đã mở máy thu âm, từng người lần lượt nói, bầu không khí dần trở nên rộn ràng hơn.
Mười hai người trong đội tiên phong phía bên trái hầu như đều đã nói xong “di ngôn”, những người ở trong điểm quan trắc phía bên phải cũng bắt đầu có phản ứng. Dường như họ đã dần dần nhận ra điều gì đó. Vô tình, họ cẩn thận quan sát các đồng đội xung quanh, Bất kể lúc này có phát hiện được gì hay không, họ chỉ có thể mơ hồ cảm giác được trên mặt rất nhiều đồng đội đều là vẻ hoảng sợ sâu sắc.
“Ta... Ta cũng có vài lời…”
Một nhà nghiên cứu trẻ tuổi trong điểm quan trắc run giọng lên tiếng. Lồng ngực hắn đã thối rữa từ lâu, da thịt trên người rơi ra từng mảng, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Ta... Ta sắp kết hôn với bạn gái rồi, ta đã tặng lễ vật ăn hỏi là ba mươi nghìn liên minh tệ. Gia đình cô ấy... Rất hài lòng. Nếu ta không thể trở về, ta muốn ai đó hãy chuyển lời với cô ấy, hãy tìm... Tìm một người…”
Nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt hắn bỗng cứng đờ.
Nhưng dần dần, nụ cười này đã trở nên phức tạp, hòa cùng vẻ mặt đau khổ của hắn, giọng nói cũng mơ hồ không rõ.
Đột nhiên, hắn từ từ ngồi xổm xuống, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
“Không... Không đúng, ta không muốn cô ấy tìm... Ta biết bây giờ ta nên bảo cô ấy tìm một người đàn ông khác mới đúng, nhưng mà, nhưng mà ta thực sự không đành lòng.”
Hắn vừa nói vừa đấm mạnh vào ngực:
“Ta thích cô ấy, ta chỉ muốn cô ấy kết hôn với ta…”
Lục Tân nhìn dáng vẻ đau khổ của hắn. Dòng máu sền sệt và thối rữa chảy ra từ hốc mắt của hắn.
Lồng ngực bị hắn đấm mạnh, khiến từng khối thịt thối rữa lần lượt rơi xuống đất.

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn trong lều và đèn hiệu ở đằng xa đang phát ra ánh sáng u ám.
Không khí hoang mang này đã ảnh hưởng đến những người khác. Nhìn những người đang khóc lóc đau khổ, bỗng nhiên có người giống như bị điện giật, hoảng hốt sờ khắp người mình, sờ từ đầu đến chân. Cũng có người ôm chặt lấy lồng ngực, như thể đang phân biệt xem tim mình có còn đang đập hay không.
Khi họ chưa nhận thức được vấn đề này, họ hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Nhưng khi bắt đầu có sự nghi ngờ, họ càng không thể kìm chế được nỗi sợ hãi trong lòng.
Nỗi sợ hãi này bất ngờ khiến họ nảy sinh một số trực giác gần với sự thật và khiến họ nhanh chóng tỉnh ngộ.
“Trương... Anh Trương, ngươi nhìn xem, nhìn xem trên đầu ta có phải có một cái lỗ không?”
Có người lập tức có phản ứng, vạch lỗ đạn trên trán cho người bên cạnh xem.
“Ta xem nào... Để ta xem nào…”
Một người khác cố gắng mở to mắt ra nhìn, rồi xoa mắt thật mạnh:
“Ta hơi hoa mắt, hoa mắt... Đã rất nhiều ngày rồi.”
“Đó... Đó là vì mắt của ngươi bị hỏng rồi…”
Bắt đầu từ những người ở trạm quan trắc, sự hoảng sợ dần dần lan sang đội tiên phong ở phía bên kia.
Vốn dĩ họ chỉ cảnh giác nhìn những người trong đài quan trắc, nhưng trong quá trình người trong đài quan trắc dần dần phát hiện ra sự thật, họ cũng bị ảnh hưởng. Họ vô thức dùng phương pháp mà người trong đài quan trắc phát hiện ra mình xảy ra vấn đề để quan sát những người xung quanh.
Việc quan sát như vậy khiến họ phát hiện ra một vài điểm quái dị. Họ nhìn những người bạn đồng hành của mình với ánh mắt kinh hãi.
Khi xác định những người bạn đồng hành đã xảy ra vấn đề, họ bất thình lình run lên, sau đó đột nhiên nhớ đến bản thân, sắc mặt họ lập tức tái đi.
Dường như ý nghĩ phát hiện ra mình đã chết cũng có thể bị ô nhiễm.
Theo quan sát của Lục Tân, cảm giác này thậm chí giống như bừng tỉnh, giống như đang bị một vài điều kỳ quái vây nhiễu, không biết tại sao những người xung quanh lại bắt đầu xa lánh mình, không biết tại sao trái tim mình càng ngày càng đè nén. Vốn dĩ khi không nghĩ tới vấn đề này, cho dù có chút manh mối, cũng sẽ bị họ vô thức bỏ qua, nhưng đột nhiên có một ngày phát hiện ra sự thật.
Trong đầu sẽ có cảm giác giống như có tia chớp lóe lên, và tất cả những chi tiết bị bỏ qua trước đó sẽ đồng thời hiện ra trước mắt.

“Ọc…”
Có người đột nhiên nôn khan dữ dội và phun ra một vũng chất lỏng màu đỏ tươi.
Có người giống như lúc này mới cảm giác được cơn đau dữ dội trên cơ thể, thân thể chợt co quắp lại, sau đó ngã xuống đất rồi khóc thảm thiết.
Dường như xung quanh lập tức trở thành địa ngục.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất