Mặt Trăng Đỏ

Chương 785: Chết Vẫn Chiến Đấu

Chương 785: Chết Vẫn Chiến Đấu


Lục Tân quay đầu, nhìn những người chiến sĩ đang ôm súng đứng cách đó không xa.
Nòng súng trên tay những người chiến sĩ này còn đang bốc khói nhè nhẹ.
Lúc này, gương mặt tái mét và cơ thể cứng ngắc của họ trông có vẻ rất kiên định, chỉ là hai mắt lại đỏ rực.
Sau khi xác định chung quanh đã không còn thi thể phát động công kích với Lục Tân, vị đội trưởng kia mới giơ tay lên, ra lệnh cho đội viên bên cạnh ngừng bắn, sau đó vụng về cất bước tiến về phía trước, nhỏ giọng hô một tiếng:
“Ngài Đan Binh."
Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói:
“Vì sao phải làm như vậy?"
Vị đội trưởng một mắt kia nhỏ giọng trả lời:
“Chúng ta tới đây là để làm vậy."
"Tiêu diệt nguồn ô nhiễm."
"Một khi đã như vậy, sao bản thân có thể biến thành nguồn ô nhiễm chứ?"
"..."
Một người đã chết cầm súng trong tay, dùng một con mắt còn sót lại chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc nói ra đáp án.
Cảnh tượng này tự bản thân nó đã rất hoang đường, nhưng Lục Tân lại chợt cảm thấy như bị một cảm xúc khác thường nào đó đánh trúng.
Hắn không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng không nói. Vài giây sau, hắn đứng lên, nói với vị đội trưởng một mắt kia:
“Cảm ơn ngươi."
Khuôn mặt đội trưởng khẽ nhúc nhích, như thể muốn nói gì đó, rồi lại không nói nên lời.
Những người đứng bên cạnh hắn cũng thế, họ vẫn còn cầm súng trong tay, vết thương trên người còn đang rỉ máu.
Lục Tân có thể nhìn thấy phía trên đỉnh đầu của họ cũng có một làn khói trắng nhàn nhàn bốc lên. Đây là dấu hiệu tinh thần thể chuẩn bị rời khỏi cơ thể.
Từ vẻ mặt cứng ngắc của họ, hắn có thể phân biệt được hai loại cảm xúc hỗn loạn và mâu thuẫn.
Một là kiên định, kiên định như cách họ ôm lấy súng trong tay vậy.
Nhưng một cảm xúc khác, cũng là một loại không thể nào tránh khỏi, đó chính là nỗi thống khổ và sự mê mang trên mặt họ.
"Tại sao họ lại làm được điều này?"
Lục Tân nhìn vẻ mặt thống khổ của những người đó, cảm nhận được sự giãy dụa toát ra từ người họ.
Hắn khẽ mở miệng hỏi mẹ.
Lúc này mẹ cũng đang lẳng lặng nhìn mấy vị chiến sĩ còn sót lại, trên mặt bà hiện lên vẻ cảm khái, nhẹ giọng đáp lại:
"Vì ý chí của họ mạnh hơn những người khác đôi chút, nên thời gian tiến vào lãnh vực ô nhiễm cũng ngắn hơn."
"Lĩnh vực ô nhiễm?"
Lục Tân bắt được cụm từ này, nhỏ giọng hỏi lại.
Hắn nhớ rõ, trong đợt huấn luyện ô nhiễm đặc biệt, bản thân cũng từng được học về thứ này.
Phán đoán độ nguy hiểm và cách thức ô nhiễm của nguồn ô nhiễm là khâu cực kỳ quan trọng.
Cách thức lan truyền ô nhiễm vô cùng phong phú đa dạng.
Có cái tính ô nhiễm thấp, ví dụ như ô nhiễm qua tiếp xúc, qua xâm nhập.
Có cái tính lan truyền cao, như là cách ô nhiễm qua cảm ứng, chỉ cần một ánh mắt, hoặc nghe thấy một âm thanh nào đó cũng sẽ bị ô nhiễm.
Nhưng phía trên những cách ô nhiễm này, còn có một vài cách khác khá đáng sợ.
Nói ví dụ như, trường.
Ô nhiễm sẽ tạo thành một lãnh vực vô hình, bao phủ cả một khu vực.
Chỉ cần tiến vào trường sức mạnh tinh thần này, có lẽ còn chưa kịp phát hiện ra thì bản thân đã bị ô nhiễm mất rồi.
Mà cách thức ô nhiễm này có quan hệ vô cùng mật thiết với độ cao thấp của cường độ tinh thần.
"Hiện tại tất cả chúng ta đều đang ở trong trường vực ô nhiễm."
Mẹ nhẹ giọng giải thích:
“Có thể nói, chúng ta cũng đã bị ô nhiễm, nhưng ít nhiều gì sức chống cự của chúng ta khá mạnh, họ cũng vậy; mà người ở trạm đo lường đã ở trong trường vực ô nhiễm này một thời gian dài, tất nhiên sẽ bị ô nhiễm càng nặng; còn thời gian tiểu đội vũ trang này bị ô nhiễm ngắn hơn đôi chút, hơn nữa, tuy lãnh vực này thật sự tồn tại, nhưng ta không cảm nhận được ý chí của nó.... Vì vậy sức mạnh ý chí của họ vẫn có chút tác dụng... Dĩ nhiên, dù nói thế nào..."
Trên mặt bà dường như để lộ vẻ tán dương:
“Những nhóc con này đã sáng lập được một kỳ tích nho nhỏ..."
Lục Tân dõi theo ánh mắt của mẹ, nhìn về phía họ.
Lúc này, cơ thể của họ đang run lên, tay chân như trở nên vô lực, thân thể cũng chậm rãi ngã xuống, Lục Tân có thể cảm nhận được sự chống cự của họ, đồng thời cũng có thể nhìn thấy tinh thần thể nhợt nhạt đang chậm rãi bò ra từ trong thân thể của bọn hắn.
Giống hệt như những dị biến giả vừa nãy, chính họ cũng cũng đang trải qua quá trình này.
Chẳng qua, sức chống cự của họ mạnh hơn một chút, nên quá trình này cũng kéo dài hơn, điều này đồng nghĩa với việc, nỗi đau đớn mà họ phải gánh chịu cũng càng nhiều hơn.
Lục Tân bỗng quay đầu nhìn về phía mẹ.
Mẹ khe khẽ thở dài, như đang hết cách với Lục Tân, rồi bà nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Bàn tay bà đút vào túi, lấy ra một cây kéo, nhẹ nhàng cắt một chút trên đỉnh đầu.
Dường như có thứ gì đó đã bị kéo cắt đứt, Lục Tân có thể thấy được mấy vị chiến sĩ vũ trang kia đã bớt giãy dụa hơn hồi nãy.
"Đi làm việc của ngươi đi."
Mẹ nhìn Lục Tân, nhẹ giọng nói.
Lục Tân thở dài một hơi, gật đầu, đi nhanh về phía trước.
Mỗi người phải làm tốt công việc của mình thôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất