Chương 794: Tôn Trọng Sự Thật
Nhìn Nhà nghiên cứu Vương Tùng xoa xoa cổ họng đã bị rách toạc một mảng lớn, còn nói cổ họng mình hơi khàn, người đội trưởng có phần đầu bị thiếu mất một nửa cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn đã nhân lúc chuyển đồ, len lén hỏi Lục Tân:
“Bọn ta cũng giống như vậy sao?”
“Không.”
Lục Tân liếc nhìn hắn rồi nói tiếp:
“Ngươi trấn tĩnh hơn hắn nhiều.”
“Được rồi!”
Đội trưởng gãi đầu rồi nói:
“Ta không cảm thấy cổ họng bị khàn, có điều phần đầu có hơi ngứa.”
Lục Tân chăm chú nhìn hắn, rất muốn bảo hắn đừng gãi nữa.
Cảm giác khi nhìn thấy người đàn ông này không ngừng gãi đầu và quẹt não tương lên quần áo của mình thật sự rất kỳ quái.
…
Trong đêm mưa tối tăm và mù mịt, việc hợp tác rất ăn ý với một nhóm người đã chết, nghe có vẻ rất phi lý, nhưng Lục Tân đã làm rất tốt, như thể hắn thực sự coi những người đã chết này là đồng nghiệp của mình.
Lục Tân đã dành cho họ sự tín nhiệm cực lớn, và không hề tỏ ra khó chịu hay sợ hãi gì.
So với Lục Tân, giữa phía đội trưởng và phía nhà nghiên cứu vẫn có phần khó xử.
Khi bất thình lình nhìn thấy nhau, họ vẫn khẽ rùng mình.
Trong lúc nghĩ thầm như vậy, họ không khỏi nhìn Lục Tân với vẻ khâm phục.
“Không hổ là thành viên của đội đặc nhiệm, dù làm việc với một nhóm người chết nhưng vẫn không hề sợ hãi…”
Tất nhiên, nếu Lục Tân biết được bây giờ nhóm người chết này đang nói hắn can đảm một cách bất thường, có lẽ hắn sẽ không nói nên lời.
“Có thể xác định những thứ này là một loại thiết bị chuyển đổi tín hiệu!”
Sau đó, nhà nghiên cứu Vương Tùng đã có được đáp án và khẳng định:
“Nguyên lý của nó giống như máy phát tín hiệu mà chúng ta thường sử dụng, có điều một số vật liệu trong lĩnh vực bức xạ tinh thần được sử dụng trong đó, khiến nó có khả năng nhận và phát bức xạ tinh thần.”
“Có thể hiểu là bọn chúng đang dùng phương pháp này để phát tán một loại bức xạ tinh thần đến một nơi rất xa…”
Lúc này, phía bên kia, người trợ lý cũng đã có kết quả kiểm tra.
“Thông qua việc kiểm tra các mô còn lại của những đồng nghiệp bị ô nhiễm, có thể xác định họ thực sự đã chết.”
“Chỉ có điều, một loại bức xạ tinh thần kỳ lạ nào đó đã tạo ra một số kích thích đối với các mô trên cơ thể của họ, khiến họ vẫn giữ được hoạt tính bên ngoài. Ta nghĩ đây chính là lý do chúng ta nhìn thấy những đồng nghiệp đó dù đã... chết, nhưng họ vẫn sống.”
“Cũng giống như một con ếch dù đã chết, vẫn có thể xuất hiện phản xạ khi bị kích thích bởi dòng điện.”
“Đương nhiên, loại kích thích này mạnh mẽ hơn và cũng phức tạp hơn nhiều.”
“…”
Nhà nghiên cứu Vương Tùng gật đầu, vẻ mặt có vẻ rất phấn khích:
“Ta nghĩ, chỉ cần xác định được loại bức xạ tinh thần này là gì, chúng ta có thể biết được chân tướng của sự ô nhiễm này.”
“…”
Nghe vậy, Lục Tân khẽ gật đầu.
Thực ra, Lục Tân đã xác định được ô nhiễm này rốt cuộc là gì.
Đây chắc chắn là năng lực của nữ vương của trấn nhỏ Khai Tâm, chỉ là không biết tại sao nó lại bị dẫn đến nơi này.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là, có cách nào lần ra dấu vết những bức xạ này không?”
Lục Tân hỏi.
Chỉ bằng cách lần ra dấu vết những bức xạ này, Lục Tân mới có thể tìm thấy những thiết bị phát bức xạ đang nằm rải rác trong vùng hoang dã.
Chỉ khi nào số máy phát xạ này bị phá hủy thì trường lực này mới bị phá hủy và chuỗi logic mới có thể bị cắt đứt.
“Dĩ nhiên có thể.”
Nghe Lục Tân hỏi vậy, nhà nghiên cứu Vương Tùng bật cười rồi nói tiếp:
“Sau khi xác định được bước sóng của nó, việc lần ra dấu vết của nó sẽ trở nên rất dễ dàng.”
Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ít nhiều cảm thấy vui mừng.
“Các ngươi vất vả rồi.”
Lục Tân nghiêm túc nói với những người này:
“Ta sẽ trình bày những gì mà các ngươi đã làm với phía Thanh Cảng.”
Lục Tân nói câu này với vẻ rất nghiêm túc, thậm chí có chút xúc động.
“Ha ha, những điều này đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa đối với tiền trợ cấp của bọn ta là được rồi.”
Sau khi nghe Lục Tân nói xong, nhà nghiên cứu Vương Tùng bật cười ha ha. Hắn kéo Lục Tân sang một bên rồi đưa cho Lục Tân một phong thư:
“Đan Binh tiên sinh, đây là di thư của ta, hãy nhớ đưa nó cho vợ của ta sau khi xử lý xong ô nhiễm.”
“…”
Lục Tân vốn đang cười, nhưng vừa nghe xong câu này, Lục Tân lập tức ngơ ngác, nhìn nhà nghiên cứu với vẻ khó tin.
Nhà nghiên cứu Vương Tùng vẫn mỉm cười và nói tiếp:
“Đan Binh tiên sinh, đừng quên ta là một nhà nghiên cứu.”
“Khi ngươi bảo ta ở nguyên tại chỗ đừng đi lung tung, ta đã biết có điều gì đó không ổn rồi.”
“Mặc dù lúc đó ta đã phát hiện ra logic của mình đã xảy ra vấn đề. Dù biết rõ bản thân đã xảy ra ấn đề, nhưng thật khó để có thể phát hiện ra sự bất thường của mình. Nhưng chỉ cần thông qua một phương pháp tự kiểm tra nghiêm ngặt, vấn đề vẫn có thể dễ dàng được xác định.”
“Mặc dù khó có thể chấp nhận sự thật này, nhưng dù sao đó cũng là sự thật.”
“Thông qua điểm này, ta cũng suy đoán được nguyên nhân tại sao người chết lại biến thành quái vật tinh thần sau khi biết mình đã chết.”
“Cảm xúc.”
“Sự sụp đổ của cảm xúc sẽ khiến người đã chết cảm nhận được sự bất thường tương tự như mất kiểm soát, từ đó sinh ra quái vật tinh thần. Tuy nhiên, nếu có thể thản nhiên chấp nhận sự thật này, hoặc ý chí của bản thân có thể lấn át cảm xúc này, thì có thể tránh được loại dị biến này.”
“Ta là một nhà nghiên cứu và ta sẽ tôn trọng sự thật.”