Chương 795: Phá Hủy Trường Vực Ô Nhiễm
Hắn mỉm cười và nói tiếp:
“Vấn đề duy nhất chính là, chờ đợi như thế này thực sự rất nhàm chán.”
“Ta vẫn đang suy nghĩ phải làm thế nào để giết thời gian.”
“Bây giờ ta rất hài lòng. Việc hợp tác với ngươi khiến cho khoảng thời gian cuối cùng của ta trở nên có ý nghĩa.”
“…”
Nghe những lời này, Lục Tân nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng nhà nghiên cứu Vương Tùng đã mỉm cười quay sang chỗ khác và nói lớn:
“Đội trưởng Lý Kiến, bây giờ ta sẽ lập tức biên soạn một thuật toán, sau đó ngươi hãy liên hệ với đơn vị thu thập thông tin, không cần phải nói chuyện với họ về vấn đề sống hay chết, tránh cho cảm xúc của họ trở nên rối loạn, chỉ cần thông báo cho họ biết nhiệm vụ mục tiêu của chúng ta là được.”
“Rõ.”
Đội trưởng Lý Kiến đồng ý thật to rồi cầm lấy máy bộ đàm.
“Nhiệm vụ thu thập thông tin đã thay đổi. Bây giờ ta sẽ công bố nhiệm vụ mới nhất, phá hủy trường vực ô nhiễm!”
Đầu bên kia máy bộ đàm phát ra tiếng rè rè.
Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Rõ.”
“Bọn ta vẫn đang chờ chỉ thị nhiệm vụ.”
…
"Ba trăm mét phía trước, hướng chín giờ, hướng mười một giờ...."
Chiếc xe chở mấy người chiến sĩ đang băng băng về phía trước trong đêm mưa.
Ở buồng lái, Lục Tân phụ trách lái xe, hoặc nói là em gái hắn lái.
Rõ ràng nghiên cứu viên Vương Tùng có nhận thức thấp hơn so với mấy người chiến sĩ kia nên hắn đã ngồi ở ghế phó lái.
Tuy hắn biết mình đã chết, hắn cũng biết bản thân sẽ bị ảnh hưởng hoặc bất ngờ bị người khác khống chế bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn không chịu ra sau ngồi để tránh mưa. Đối với việc bản thân có thể sản sinh ra dị biến, hắn nói thế này:
"Lúc ra tay với ta thì nhẹ nhàng chút nha!"
Lục Tân phải trả lời thế nào?
Đương nhiên là đồng ý rồi, hơn nữa còn phải đảm bảo sẽ ra tay thật dứt khoát để hắn không cảm nhận được sự đau đớn.
Nhưng liệu người chết có còn cảm nhận được sự đau đớn về thể xác nữa hay không lại là chuyện khác.
Xét theo những cảm giác mà họ chia sẻ thì dường như mọi sự đau đớn của họ đều xuất phát từ cảm xúc riêng, nói cách khác là từ thể tinh thần.
Đối với người chết mà nói nỗi đau về thể xác không là gì.
"Vù!"
Sau khi Vương Tùng báo phương hướng, Lục Tân liền rồ ga chạy nhanh về phía trước.
Vừa tới nơi tiếp cận mục tiêu, hắn lập tức dừng xe ở bên đường rồi nhảy xuống xe.
Mấy người chiến sĩ phía sau lần lượt nhảy xuống theo.
Tốc độ của họ rất nhanh, ngay lập tức chạy đến vị trí mà nghiên cứu viên Vương Tùng chỉ định, sau đó họ mở đèn pin nhanh chóng tìm kiếm, vừa tìm ra một tổ máy phóng xạ cắm trên mặt đất liền nổ súng hoặc trực tiếp đạp vỡ, sau đó dùng lực chà sát thành những mảnh vụn.
Rồi họ cấp tốc trở về xe để đi đến địa điểm kế tiếp.
Lúc này, trên máy tính của nghiên cứu viên Vương Tùng lại xuất hiện thêm một chấm đỏ.
Trên tròng mắt kính bên trái mà Lục Tân đang đeo cũng có một cái bản đồ giống vậy.
Đây là chương trình theo dõi tạm thời do Vương Tùng thiết kế dựa theo sóng âm của máy phóng xạ.
Có thể dùng máy kiểm tra tinh thần để tìm được máy phóng xạ.
"Hiện tại tổng cộng có chín mươi sáu tổ máy phóng xạ bị chúng ta theo dõi."
"Khoảng cách thay đổi từ mười đến hai mươi mét tạo thành một vòng tròn lớn trong khu hoang dã phía tây của trấn nhỏ Khai Tâm."
"Chính những chiếc máy phóng xạ này đã khúc xạ và ổn định một loại phóng xạ tinh thần nào đó, từ đó tạo thành một tràng vực ô nhiễm cực kỳ đáng sợ. Vì có sự tồn tại của hắn nên người của chúng ta chỉ cần đi vào hoang dã thì sẽ gặp nguy hiểm mất mạng bất cứ lúc nào......"
"Hiện tại nhiệm vụ của mọi người ở đây chính là hủy diệt hết tất cả máy phóng xạ....."
"Cứ mỗi một máy phóng xạ bị phá hủy thì tràng vực ô nhiễm này cũng sẽ dần suy yếu."
"Ta nghĩ, nếu có thể phá hủy hơn một nửa máy phóng xạ trong đó thì tràng vực ô nhiễm này sẽ vì áp lực chống đỡ mà sụp đổ!"
"............"
Bởi vì khuôn mặt Vương Tùng đã trắng bệch không một giọt máu nên khi hắn tỏ vẻ say mê...
Lục Tân lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Mấy người chiến sĩ kia cũng nhờ ý chí kiên định của bản thân nên khi biết mình đã chết cũng tạm thời kiềm nén được sự khủng hoảng và phẫn nộ, đồng thời giữ được sự bình tĩnh, sau đó dưới sự giúp đỡ của mẹ Lục Tân mà ổn định trạng thái của chính mình.
Nhưng nghiên cứu viên Vương Tùng thì khác, tự hắn cũng đoán chừng được chuyện mình đã chết.
Nên sau khi nhận được kết quả hắn đã không thể khống chế được biểu cảm của mình.
Chẳng những không có dị biến mà thậm chí nhân cơ hội này để khẳng định câu trả lời nguyên do của dị biến chính là cho tình trạng mất kiểm soát cảm xúc.
......... Đúng là mấy người tóc ít không dễ chọc vào nha!
"Rõ!"
Người trả lời nghiên cứu viên Vương Tùng không chỉ có đội Lục Tân.
Trên cả hoang dã đã có ít nhất mười tiểu đội đều cùng hướng về cùng một mục tiêu.
Hiện tại hầu hết các đội thu thập tin tức đều đã nhận được mệnh lệnh, đồng thời tản ra tìm kiếm những máy phóng xạ tương tự để phá hủy.
Người sống thì không thể đi vào tràng vực này, bằng không sẽ bị áp chế.
Nhưng vừa may người chết lại là BUG của tràng vực.
Về vấn đề nguy hiểm hay không thì đã không còn trong phạm vi lo lắng của họ nữa rồi.