Chương 796: Vì Cái Gì
Bên trong hoang dã đương nhiên sẽ có ẩn chứa nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm đối với người chết đã không còn tác dụng.
Các máy phóng xạ khi phá hủy lẫn nhau sẽ hiển thị lên trên màn hình máy tính, khi quá trình phá hủy bị đứt đoạn thì chứng tỏ họ đã gặp chuyện, mà đối với những người đã chết như họ mà nói thì xảy ra chuyện cũng chỉ như một cách để giải thoát mà thôi.
................
Nhìn chung, quá trình diễn ra rất nhanh.
Trong trận mưa ở hoang dã bão táp, đoàn người Lục Tân lái một chiếc xe tải phá hủy được bốn tổ máy phóng xạ.
Còn những người khác, không biết đi làm nhiệm vụ ở đường nào mà số máy phóng xạ bị phá hủy đã lên tới hai mươi tổ.
Cứ theo cái đà này.
Trước bình minh họ có thể sẽ phá hủy được hơn một nửa số máy phóng xạ.
"Đối với chúng ta mà nói, công việc không chỉ cần phá hủy máy phóng xạ rồi hủy diệt khu vực ô nhiễm."
Trong lúc xe đang chạy, dường như nghiên cứu viên Vương Tùng rất trân trọng cơ hội hiếm hoi có thể điều khiển được bộ não của mình, nên hắn cứ lải nhải liên tục:
"Ta cảm thấy còn một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó chính là phải hiểu được dù là giáo hội Khoa học và Công nghệ hay ai đi nữa thì rốt cuộc họ tạo ra một lực tràng như vậy trên hoang dã để làm gì?"
"Chỉ để đối phó với chúng ta thôi ư?"
"Nếu chỉ để đối phó với chúng ta thì căn bản không cần bố trí một tràng vực ô nhiễm lớn như vậy."
"Vì để thí nghiệm?"
"Phần lớn ở tràng vực này đều là hoang dã mênh mông, ngay cả đối tượng thí nghiệm của họ cũng không có....."
"Thậm chí có thể nói chuyện này không hề giống do con người tạo ra."
"Suy cho cùng nếu do con người làm thì việc tạo ra một tràng vực ô nhiễm lớn như vậy nhất định phải có một chút ý đồ cá nhân."
"Nhưng trên thực tế lại không có gì cả, bởi vì dù chúng ta đã chết hay còn sống thì đều giữ vững được lý trí của mình."
"Có thể kết luận rằng họ chỉ tạo ra một tràng năng lượng như vậy thôi, còn bản chất của tràng năng lượng này vẫn là tinh khiết."
"Hiện giờ ta khá hiếu kỳ, cuối cùng mục đích họ tạo ra tràng vực ô nhiễm này là gì......."
Lục Tân biết rằng đây đều là những tài liệu trực tiếp rất quý giá nên hắn đã ghi chép lại toàn bộ.
Ngoại trừ nghiên cứu viên Vương Tùng, có lẽ không ai có thể đi vào đây để quan sát và đưa ra những kết luận này.
Cùng lúc đó, tâm trạng của hắn cũng hơi trầm xuống.
Mặc dù không nắm được bằng chứng cốt lõi, nhưng dựa theo phán đoán logic, hắn có thể xác định rằng lực lượng của ô nhiễm này đến từ vị nữ vương kia của trấn nhỏ Khai Tâm, chẳng qua là loại lực lượng này đã trải qua biến đổi nên không còn là ô nhiễm đơn thuần nữa.
Giống như bốn vấn đề mà Cơ Giới Sư đã nói.
Một loại là lực lượng làm cho người ta tự giết lẫn nhau.
Một loại là lực lượng làm người chết sống lại.
Một loại là lực lượng làm người chết không biết mình đã chết.
Một loại là lực lượng biến thành quái vật tinh thần.
Lục Tân đoán được lực lượng làm người chết sống lại là từ nữ vương, còn nghiên cứu viên Vương Tùng thì đoán được nguyên nhân biến thành quái vật tinh thần.
Nhưng tràng vực này còn ẩn chứa rất nhiều vấn đề.
Đương nhiên, hiện giờ Lục Tân đã có mục tiêu và phương hướng rồi.
Bây giờ, mục tiêu hàng đầu của hắn chính là phá hủy tràng vực ô nhiễm này.
Nhưng sau đó phải đi một chuyến đến trấn nhỏ Khai Tâm.
Lục Tân không mong sẽ phải đối đầu với nữ vương của trấn nhỏ Khai Tâm, dù sao trong kế hoạch của Thanh Cảng hiện tại thì nữ vương có ba sự lựa chọn, một là dọn dẹp, hai là liên kết, ba là suy tàn, vốn dĩ bản thân hắn cũng có xu hướng muốn liên kết hoặc suy tàn.
Nhưng nếu vữ vương thật sự đã hoàn toàn không thể khống chế, vậy thì chỉ còn sự lựa chọn là dọn dẹp thôi.
Tốt xấu gì cũng là bạn của mẹ Lục Tân, nếu hoàn toàn trở mặt với nhau thì không tốt chút nào.
Nhưng, quyền lựa chọn là ở cô ấy.
Lục Tân vừa nghĩ đến mấy vấn đề này liền chậm rãi đạp ga tăng tốc độ.
Trong nơi hoang dã âm u, từng máy phóng xạ bị phá hủy, giống như có một cái chụp vô hình đang dần trở nên trong suốt, xiêu vẹo, mà lực lượng ban đầu phân bố khắp nơi cũng đang dần trở nên mỏng manh, bất định, giống như một trận cuồng phong.
Đây chính là trận phản công của người chết, chống lại sự sợ hãi vô hình ở nơi hoang dã.
.............
"Máy ổn định của chúng ta đang bị người khác rút hết, tốc độ rút rất nhanh."
Khi Lục Tân và những người của đội thu thập tin tức đang tản ra để phá hủy từng máy phóng xạ, thì có người đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Đây là một điểm quan sát nằm trong một ngôi làng bỏ hoang cách trấn nhỏ Khai Tâm không xa.
Ở đây chỉ có bốn người, ai cũng mặc một chiếc áo khoác lấm lem, đôi mắt sưng đỏ đang cầm ly cà phê uống ừng ực.
Một người vừa rót cà phê vừa nhìn màn hình máy tính thấy trung bình cứ một phút là từng điểm màu xanh lại biến thành màu đỏ, hắn khẽ thở dài, nói:
"Thật xót xa, phá hủy bao giờ cũng dễ hơn xây dựng."