Chương 797: Kế Hoạch Thứ Hai
"Phá hủy dễ vậy á?"
Một giọng nữ vang lên từ phía cánh cửa cũ nát:
"Trong thiết kế của ngươi đây không phải là một chu trình ô nhiễm rất khó giải quyết à?"
"Chỉ cần có người đi vào thì sẽ bị ô nhiễm, nhưng nếu không vào thì không thể tìm ra được ô nhiễm ở đây."
"......."
"Ê ê ê, sao trách ta được?"
Người đang rót cà phê lớn tiếng rồi quay sang gõ bàn phím, màn hình liền chuyển sang một cảnh khác, hình như là góc nhìn bao quát, bên dưới có một chiếc xe đang chạy rất nhanh, nhìn vào cửa kính xe liền thấy hai người Lục Tân và nghiên cứu viên Vương Tùng.
Một người lái xe, một người cầm máy tính, một người sắc mặt bình tĩnh, người kia thì trắng bệch giống như xác chết.
Có thể thấy họ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ.
"Nhìn xem, nhìn xem, hắn đang hợp tác với người chết kìa, có ai ngờ người bình thường lại đi hợp tác với người chết chứ?"
"..........."
Những người khác theo dõi trên màn hình cũng hơi run sợ, có người lại cảm khái:
"Hợp tác với người chết, biến thái quá đi...."
Người khác lại nghi ngờ:
"Trong thiết kế của ngươi, người chết chỉ biết hành động trong vô thức theo quán tính khi còn sống, cuối cùng sẽ trở thành một phần trong rừng người chết. Tràng vực tử vong này chính là cơ sở cho họ tiếp tục tồn tại, nên họ chỉ biết bảo vệ tràng vực này theo bản năng thôi."
"Tại sao bây giờ lại xuất hiện hiện tượng họ muốn phá tràng vực?"
"..............."
Người đang rót cà phê lại uống một ngụm lớn, nói:
"Có lực lượng nào đó đã ảnh hưởng đến họ, có lẽ nó liên quan đến người duy nhất còn sống."
Hắn cắt màn hình chiếu tới chỗ Lục Tân.
Trên gương mặt bình tĩnh ấy, ánh mắt Lục Tân cẩn trọng nhìn thẳng về phía trước khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Sao hắn vẫn còn sống, hắn có thể chống lại lực lượng của hộp âm nhạc ư?"
Người phụ nữ tóc đỏ tựa vào cửa ngạc nhiên hỏi.
"Ha ha, sao trí tưởng tượng của ngươi lại nông cạn vậy?"
Lúc này, một người đàn ông ngồi ở góc phòng, miệng đang ngậm một điếu xì gà còn cười ha hả. Hắn có bộ râu quai nón dài, đeo kính râm còn đội một chiếc mũ nồi màu đỏ, nói:
"Nếu ta nhớ không nhầm thì ban đầu đoàn kỵ sĩ đã gặp phải khó khăn khi ở Thanh Cảng, điều này đủ để chứng minh Thanh Cảng có dị biến giả rất lợi hại."
"Nếu vậy thì vì sao không để người này trực tiếp đối đầu với lực lượng của tràng vực nhỉ?"
"............"
Mọi người trong phòng liền im lặng.
Rất rõ ràng, đến họ cũng không thể hiểu được người này là ai mà có thể trực tiếp chống lại tràng vực khổng lồ đến vậy.
Người cuối cùng trong phòng lên tiếng, giọng nói có vẻ rất già nua:
"Không sao."
"Nếu cửa đê đã bị phá hủy vậy thì khởi động kế hoạch thứ hai được rồi."
Mỗi câu hắn nói ra đều rất khó nhọc, khi nói còn phải dừng lại thở dốc, dường như rất mệt mỏi:
"Chúng ta nghe theo chỉ dẫn của thần mà đến, kế hoạch Phúc m không cho phép có một chút sai xót nào. Nếu đã có người làm thay đổi kế hoạch vậy thì cứ tiêu diệt hắn đi."
"Vừa hay cho Thanh Cảng một lời cảnh cáo."
…
“Số lượng máy phát xạ bị phá hủy đã lên tới bốn mươi hai nhóm, và sẽ sớm đạt hoặc thậm chí vượt quá một nửa.”
Khi xe tải tiếp tục lái ra ngoài, giọng nói của nhà nghiên cứu Vương Tùng đã không thể kiềm chế được sự phấn khích.
Lục Tân gật đầu, từ chiếc kính đang đeo, hắn cũng trông thấy những chấm đỏ hiển thị trên bản đồ đã lần lượt biến mất.
Mọi người đều đang cố gắng hết sức để phá hủy số máy phát xạ này.
Chỉ có điều, Lục Tân vẫn muốn nhắc nhở nhà nghiên cứu Vương Tùng, dù mọi thứ tiến triển thuận lợi nhưng cũng không cần phấn khích đến vậy.
Suy cho cùng, khi hắn trở nên phấn khích, máu tươi từ cổ hắn đã bắn tung tóe khắp xung quanh, không khác nào bình tưới.
Phần bên phải quần áo của Lục Tân đều đã bị nhuộm đỏ.
…
Lục Tân vừa đạp ga, lái xe tải phi nước đại như lái mô tô, vừa để tâm quan sát.
Từ số lượng máy phát xạ bị phá hủy, tình hình có vẻ rất khả quan.
Tuy nhiên, Lục Tân cũng nhận ra một số vấn đề khủng khiếp khác từ một vài chi tiết nhỏ.
Tốc độ biến mất của những chấm đỏ đang chậm lại.
Nếu nối quỹ đạo biến mất của những chấm đỏ lại với nhau, sẽ tạo thành một số quỹ đạo khác nhau. Đó là bởi vì có các đội khác nhau đang phân công phá hủy các máy phát xạ, giống như một tấm lưới được tung ra, nhưng dần dần, những sợi dây đó đều lặng lẽ biến mất, không một tiếng động. Nếu không quan sát kỹ, thậm chí sẽ không thể phát hiện ra những sợi dây này đã không tiếp tục dài ra trong một thời gian dài.
Lục Tân biết nguyên nhân xuất hiện tình huống này.
Sở dĩ các đường vòng biến mất là do những người làm ra những việc này đã biến mất.
Vừa rồi mọi người đều cùng nhau phá hủy những máy phát xạ này ở khắp mọi nơi, nên tốc độ đương nhiên sẽ rất nhanh.
Nhưng bây giờ, trong vòng mười phút, trong số ba máy phát xạ đã bị phá hủy, có đến hai cái trong số đó đã bị phá hủy bởi chính những người tạo ra chúng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ địch trong bóng tối đã bắt đầu hành động.
Ngoài trường vực chết chóc bao phủ khắp vùng hoang vu này, chắc chắn còn có những kẻ địch khác đang ẩn trong bóng tối.