Chương 80: Kết Thúc Nhiệm Vụ
Nghe hai người bọn họ trò chuyện, Thằn Lằn đứng một bên hơi cau mày, nhìn Lục Tân, lại nghiêm túc lắng nghe tiếng trong kiênh liên lạc, nhỏ giọng hỏi: “Rõ ràng đây là hành vi uy hiếp trẻ em, cứ nói thành có lý như vậy...”
“Được rồi!”
Cũng vào lúc này, giọng nói mang theo vẻ thích thú của Thiết Thúy vang lên: “Nguồn ô nhiễm số 039 chắc chắn đã được dọn dẹp xong!”
“Phần công việc còn lại giao cho nhóm trợ giúp tiếp nhận!”
“Tổ hành động đặc biệt có thể rút quân, đi tới toà cao ốc Thanh Trác để làm kiểm tra...”
“Kênh liên lạc chuẩn bị đóng...”
Thằn Lằn nghe vậy thì vội nói: “Này, ngươi gấp gáp gì chứ, ta còn có việc đây...”
Giọng nói của Thiết Thuý ngừng một chút: “Chuyện gì vậy?”
Thằn Lằn nói: “Ngươi giúp ta viết báo cáo công tác lần này nhé...”
“Không được!”
Thiết Thuý ngừng một chút rồi từ chối không chút lưu tình.
“Vì sao vậy?”
Thiết Thuý trả lời vô cùng bình tĩnh: “Em bé đói rồi!”
Sắc mặt Thằn Lằn khó chịu như vừa mới nuốt phải ba con ruồi.
Khi Lục Tân và Thằn Lằn rút khỏi hiện trường ô nhiễm, trước khi tới toà cao ốc Thanh Trác, thì ở trụ sở xử lý ô nhiễm đặc thù ở thành phố chính, Thiết Thuý đã sửa sang xong báo cáo và cả những tài liệu sóng âm, đóng gói lại gửi tới cho Trần Tinh.
Sau khi Trần Tinh duyệt qua một lần, số tài liệu được cho vào máy móc để chia sẻ tới các vị giáo sư.
“Biểu hiện này làm cho người khác cảm thấy thật bất ngờ.”
Giáo sư bụng béo, đầu trọc cười nói: “Nhanh như thế mà đã biết cách lợi dụng liên kết logic để dọn dẹp nguồn ô nhiễm rồi!”
“Vậy là tốt rồi, việc xin được dẫn dắt hắn sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn.”
Vị giáo sư đầu trọc, mặt mày bóng lưỡng nói: “Nếu lão Trầm còn có ý kiến gì, cứ đập bản báo cáo này vào mặt ông ta!”
Bên cạnh những giọng nói thích thú đó, thì giáo sư họ Trần đầu trọc, đeo kính lại khẽ đẩy gọng kính của mình, nhìn bản báo cáo một lượt rồi nói:
“Các ngươi không nhận thấy à? Tuy hắn giải thích rất chu toàn, cả lý thuyết và hành động đều rất hợp lý, nhưng lời giải thích chậm rãi trong tài liệu sóng âm kia làm cho ta cảm thấy có thể hắn không tuân theo trình tự lý luận trước, thực tiễn sau... Mà hình như là ngược lại!”
Những người khác đều nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
Giáo sư Trần cười nói: “Hắn hành động trước, rồi sau đó tìm kiếm những căn cứ lý luận ủng hộ cho mình. Là kiểu “tay nhanh hơn não” điển hình.”
Những giáo sư khác nghe những lời này thì đều ra vẻ suy ngẫm.
“Đương nhiên, đây không phải chuyện gì xấu...”
Giáo sư Trần kia ngày càng phấn khích hơn:
“Cách làm như vậy càng chứng minh được tiềm lực của hắn còn to lớn hơn cả tưởng tượng của chúng ta. Nếu đã như thế, sao không huấn luyện, dẫn dắt... và cả nghiên cứu hắn nữa?”
“Đi thôi, trước khi quay về, chúng ta phải ném báo cáo này vào mặt lão Trầm mới được!”
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Lục Tân được trải qua một quy trình làm việc hoàn chỉnh.
Hắn theo Thằn Lằn ra ngoài, việc đầu tiên là kiểm tra các thiết bị máy móc của đội nhân viên cứu trợ ở nhà xưởng một lượt. Sau đó, lên chiếc xe đã dừng ở trước của công xưởng từ lâu, đi tới toà cao ốc Đại Hạ cùng Thằn Lằn.
Số lượng hân viên bảo vệ canh gác ở cao ốc Đại Hạ bây giờ đột nhiên ít đi rất nhiều, thậm chí có thể nói là gần như không nhìn thấy một ai, có lẽ là do các chuyên gia, giáo sư đã trở về thành phố chính. Nhân viên ở lại đây làm việc trực tiếp dẫn họ đến một văn phòng. Ở đây có hai nhân viên làm việc mặc áo choàng dài màu trắng, họ đưa cho Lục Tân và Thằn Lằn mỗi người một xấp tài liệu.
Lục Tân cúi đầu đọc qua thì thấy trên xấp tài liệu đều là những vấn đề vô cùng kỳ quái. Ví dụ như viết họ tên của bạn, kiểm tra thông tin cá nhân của bạn, thậm chí còn có một số câu hỏi suy luận đơn giản nữa.
Khi Lục Tân mới chỉ đọc xong những vấn đề này thì Thằn Lằn đã “xoẹt xoẹt xoẹt” điền xong xuôi từ lâu rồi.
Thằn Lằn quay đầu nhìn thấy Lục Tân đang vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, viết từng nét một, bèn nói:
“Viết bừa mấy chữ là được rồi, đây chỉ là bài kiểm tra thường lệ thôi. Những người làm việc ở bên ngoài như chúng ta do tiếp xúc khá thường xuyên với nguồn ô nhiễm nên đương nhiên sẽ dễ bị lây nhiễm hơn người khác, vì vậy ba câu hỏi ở tập tài liệu này chính là nhằm vào ba phương diện trí nhớ, nhận thức, và suy luận tư duy đơn giản của chúng ta. Phải viết tên là để xác thực nét chữ, thông thường sau khi bị ô nhiễm tinh thần thì ít nhiều chúng ta cũng sẽ gặp phải một vài biến hoá nho nhỏ, nét chữ chính là một trong số đó. Cho dù là người năng lực hệ nhện chúng ta, nếu như không có gì để đối chiếu thì rất ít bị ảnh hưởng, chúng ta vẫn có thể viết được nét chữ giống với trước kia. Còn thông tin cá nhân lại thuộc về nhận thức của mỗi người và nó sẽ luôn thay đổi. Câu hỏi cuối cùng này là câu hỏi suy luận tư duy, để ta xem nào...”