Chương 79: Hơi Biến Thái
“Ta...”
Lời của Lục Tân làm cho Thằn Lằn nghẹn họng, im lặng trong giây lát.
Trong lòng hắn cảm thấy suy luận như vậy có gì đó sai sai, nhưng lại không biết cụ thể là sai ở chỗ nào.
Lát sau, hắn mới nói một câu: “Người anh em, sao ta lại cảm thấy ngươi hơi biến thái nhỉ?”
Lục Tân cạn lời trong chốc lát.
Nhưng cũng vào lúc này, giọng nói hoảng hốt của Thiết Thuý vội cắt ngang Thằn Lằn, cô nói:
“Phân tích những án lệ từ trước tới nay cho thấy, nguồn ô nhiễm tinh thần xuất hiện là do do tinh thần lực của sinh vật bị bóp méo, phần lớn chúng vẫn duy trì bản năng sinh tồn và sinh sản trong quá khứ. Đối với chúng, nhất là quái vật tinh thần thì đe doạ, hay uy hiếp ở một mức độ nào đó sẽ đem đến hiệu quả rõ ràng hơn!”
“Trước đây, từng có trường hợp bắt gặp quái vật tinh thần thể hiện sự sợ hãi!”
“Cho nên, phương pháp mà Lục Tân vừa mới nói là lý luận có căn cứ nhất định...”
“...”
“?”
Vẻ mặt của Thằn Lằn trở nên kỳ lạ: “Thiết Thúy, có phải ngươi thay lòng rồi hay không? Sao ta lại cảm thấy ngươi...”
“Câm miệng!”
Thiết Thuý Lâm Đạt mắng một câu, cô cũng hơi do dự một chút:
“Nhưng điều này cũng chỉ khả thi trên phương diện lý thuyết. Vì bất luận là tinh thần bị ô nhiễm, hay là quái vật tinh thần đều có sự biến dạng nhất định nên phản ứng của chúng với sự sợ hãi cũng không giống nhau. Có đứa thì nổ tung vì sợ hãi, cũng có đứa vì sợ hãi mà thể hiện sự hưng phấn khác xa bình thường... Mặt khác, theo như lời các ngươi vừa báo cáo, khi thể tinh thần tan biến thì lực ảnh hưởng với những công nhân trong xưởng cũng biến mất theo, không giống như bị uy hiếp mà bỏ chạy, trái lại giống với cắt đứt mối liên kết logic hơn...”
Cô ngừng chút rồi nói tiếp:
“Lục Tân, vừa nãy ngươi có làm gì khác với nó không?”
Thằn Lằn ngẫm nghĩ rồi nói bằng giọng gấp gáp: “Đúng rồi, ban nãy ta cũng thấy hình như ngươi nói gì đó với con bé...”
“Ngươi đừng nói vội!”
Thiết Thuý giáo huấn Thằn Lằn một câu rồi nói với Lục Tân: “Lục Tân, ngươi có thể nói với ta luôn, hoặc có thể viết trong báo cáo nộp sau cũng được...”
Đối với câu hỏi dò vừa lịch sự vừa dịu dàng này, Lục Tân thoáng trầm mặc.
Hắn phát hiện, lừa những người này không dễ chút nào...
Trên thực tế, nghĩ lại những việc mẹ đã làm lúc đó, hắn cũng có phần nghi hoặc.
Trong đầu hắn nhớ lại lời của mẹ, những lời bà nói với con bé nhưng có vẻ rất kỳ quái, ví dụ như bà nói, trẻ con còn bé như thế thì phải đi học, còn nói thân làm cha mẹ thì phải chịu trách nhiệm với những sai lầm của mình, còn cố tình chỉ ra rằng, một đứa trẻ con thực sự sẽ không cần phải phụ giúp công việc cho bố, những cử chỉ của bà có vẻ không hợp lý cho lắm.
Đương nhiên, nếu nói cho rõ ràng thì những lời như thế quả thực là giống uy hiếp.
Rạch một đường kéo, con bé kia lập tức trở nên luống cuống.
“Ta cảm thấy biểu cảm của con bé này không hợp lý lắm!”
Lục Tân nghĩ, chậm rãi đáp lời:
“Nếu nàng chỉ là nguồn ô nhiễm thứ cấp phân tách ra từ bản thể, vậy mạch suy nghĩ và ý thức của con bé thật ra đều tới từ nguồn ô nhiễm bản thể là Trịnh Nguyên Hùng. Cho nên sau khi Trịnh Nguyên Hùng hôn mê, nó mới có thể tiếp tục ảnh hưởng tới những công nhân trong xưởng, thậm chí còn làm cho bọn họ điên cuồng tấn công những người ngừng làm việc... Liên kết logic của nguồn ô nhiễm thứ cấp lần này nằm ở chỗ Trịnh Nguyên Hùng muốn con gái nên hiểu cho mình, vì hắn không chăm sóc tốt cho con gái nên đã nảy sinh cảm giác áy náy cho nên đã dùng tinh thần lực của mình để phân tách thành một đứa con gái. Hoặc cũng có thể để giảm bớt sự dau khổ của mình, nên nguồn ô nhiễm thứ cấp này vẫn luôn hỗ trợ cho hắn ta cả về suy nghĩ lẫn hành động. Đứa “con gái” này là do Trịnh Nguyên Hùng tưởng tượng ra, không hề tồn tại... Cho nên, chỉ cần vạch rõ ra điểm này...”
Lúc này, Lục Tân cảm giác mình có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng hắn lại có cảm giác, mình không phải đang giải thích, mà dựa vào ký ức để lý giải cách làm của mẹ mình.
“Vậy sẽ cắt đứt mối liên hệ logic của nguồn ô nhiễm đặc biệt số 039...”
Giọng nói của Thiết Thuý vang lên trong kênh liên lạc mang theo vẻ hưng phấn: “Lục Tân, ngươi làm rất tốt!”
Thằn Lằn đang đứng một bên, ngơ ngác hỏi:
“Như vậy mà cũng tốt sao?”
Trong kênh liên lạc, Lâm Đạt cười nói: “Liên kết logic mạch lạc, ăn khớp như vậy, nếu như có đủ thời gian và sức lực thì có rất nhiều người có thể làm được. Nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm và căng thẳng gấp gáp này, phải nói rằng Lục Tân xử lý vô cùng hoàn hảo!”
“Làm mẹ giải quyết hoàn hảo mới đúng...”
Lục Tân thầm nói trong lòng, cảm thấy rất kỳ lạ.
Bây giờ hắn có thể giải thích rõ ràng, vì phân tích được hành động và lời nói của mẹ.
Nhưng vì sao mẹ lại nhạy bén hiểu được nội tâm của Trịnh Nguyên Hùng?