Chương 81: Câu Hỏi Suy Luận
“A là một người mù sống một thân một mình, có một chú chó dẫn dường rất nghe lời ở cạnh hắn ta. Mỗi ngày khi đi ngủ, A đều sẽ vươn tay ra khỏi giường để chú chó dẫn đường liếm bàn tay hắn ta cho đến lúc hắn ta ngủ thiếp đi. Nhưng ngày hôm sau khi thức dậy, hắn ta gọi tên chú chó nhưng lại không hề nghe thấy chú chó phản ứng lại, hắn ta kiểm tra căn phòng thì phát hiện cửa đã bị mở ra rồi. Đúng lúc này, hắn ta nghe thấy tiếng đài phát thanh nói chung cư gần đây xuất hiện một tên trộm vô cùng gian xảo và biến thái! Nghĩ đến đây A không khỏi nôn mửa liên tục, cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng trào trong người hắn ta. Câu hỏi: tại sao A lại như vậy?”
“...”
“CMN... đây là cái câu hỏi quỷ quái gì vậy?”
Thằn Lằn nhìn hắn, sắc mặt tái đi:
“Ngươi định trả lời nghiêm túc đó sao?”
Lục Tân gật đầu, cầm lấy cây bút chỉ vào tờ giấy, nói: “Ngươi nhìn này, chú chó không thể tự mình mở cửa vậy thì chính là...”
Thằn Lằn nhìn biểu cảm vô cùng nghiêm túc của Lục Tân thì mặt xám ngắt: “Không thể suy luận ra câu hỏi này mới là bình thường chứ...”
“...”
Đón lấy ánh mắt của Thằn Lằn, Lục Tân chột dạ cúi đầu xuống.
...
Dù thế nào thì hắn cũng đã trả lời xong các câu hỏi trong tài liệu, sau đó hắn miễn cưỡng nộp lại.
Tiếp theo là chuyện cuối cùng cần phải làm…. Viết báo cáo!
“Thứ quái quỷ này làm cho người ta đau đầu nhất đấy...”
Thằn Lằn cầm lấy tờ báo cáo rồi nói:
“Mỗi lần làm xong công tác dọn dẹp, chúng ta đều phải viết lại thật tỉ mỉ rằng chúng ta làm thế nào để có thể hoàn thành lần xử lý này, cũng như số lượng đạn và các vật phẩm khác mà chúng ta đã sử dụng trong nhiệm vụ…Thật ra bình thường báo cáo của ta đều là cầm về rồi từ từ viết, có lúc ta còn không thèm nộp luôn, để Thiết Thúy giúp ta viết. Nhưng mà bây giờ, tốt xấu thì ta cũng là một người có kinh nghiệm đang chỉ dẫn cho ngươi, ta chỉ có thể cùng ngươi ngồi cắn đầu bút vậy...”
“...”
Nhìn thấy Thằn Lằn đã ngoan ngoãn ngồi kia viết báo cáo, Lục Tân cũng đành phải làm theo.
May mắn ở chỗ, bình thường hắn cũng hay tập viết báo cáo công việc ở công ty nên cũng không khó khăn lắm. Lục Tân ghi lại một cách chân thực mọi chuyện từ lúc theo Thằn Lằn đến nhà máy, trong quá trình quan sát như thế nào, cách nhìn Thằn Lằn giải quyết tên Trịnh Nguyên Hùng, rồi làm thế nào để phát hiện ra sự tồn tại của nguồn ô nhiễm thứ cấp ở trong nhà máy. Mà nghĩ đến việc để mặc những nguồn ô nhiễm đó thì sẽ dẫn đến sự hy sinh của các công nhân, vì thế nên bọn hắn đành mạo hiểm chờ đợi xem sao.
Tất nhiên, như hắn vừa kể khi nãy, sự xuất hiện của mẹ hắn đã bị hắn bỏ qua. Bởi vì trên thực tế, lúc này hắn có chút nghi ngờ.
Mẹ hắn có lúc sẽ ra ngoài, hắn biết điều đó, hơn nữa có những lúc mẹ hắn sẽ nói những lời làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng em gái hắn lại khác hẳn so với mẹ hắn, con bé thường chạy ra ngoài tìm hắn, có lúc còn quấn lấy hắn đòi chơi cùng, đặc biệt là sau khi hắn mượn năng lực của con bé thì số lần xảy ra chuyện này càng nhiều hơn. Mà khi mẹ hắn ra ngoài lại rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn, không ai biết được bà đã đi làm chuyện gì. Nhưng lần này, trong khi bản thân hắn đang gặp khó khăn, bà ấy lại xuất hiện giúp hắn giải quyết vấn đề, chuyện này thật sự vô cùng hiếm gặp.
Lục Tân biết, nếu như hắn viết chuyện của mẹ thì nhất định sẽ bị truy hỏi, mà những lời truy hỏi đó hắn không có cách nào trả lời được.
Để tránh những phiền phức không đáng có, hắn sẽ đi hỏi mẹ hắn trước, sau khi bản thân hắn hiểu rõ ràng rồi lại nói sau.
...
“Ai da, đúng vậy, cứ viết như vậy đi... Đoạn ta tán tỉnh Thiết Thúy có thể bỏ qua, chủ yếu là tổn thất của ngươi ấy…”
“Không sao, ta biết ngươi không bóp cò. Thật ra dù có viết ra cũng không sao, để tích góp nhiều đạn chút cũng được...”
Lục Tân kinh ngạc nhìn Thằn Lằn một cái, Thằn Lằn cũng trở nên nghiêm túc: “Ta nói cho ngươi biết, ở chợ Đen vật này cực kỳ đắt đó...”
Lục Tân chỉ có thể lén nhìn mấy nhân viên đang không hề nghe họ nói, cũng không để ý họ đang làm gì, sau đó nhẹ nhàng điền “2”.
“Vậy là đúng rồi...”
Thằn Lằn tiếp tục hướng dẫn:
“Thù lao thì vì ngươi đang theo ta học tập nên…Ngươi sao thế?”
Thằn Lằn đang nói bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Lục Tân, hắn không khỏi ngẩn người.
“Vấn đề thù lao này...”
Lục Tân hơi chần chừ, lại có chút ngượng ngùng nói: “Chúng ta có nên thảo luận một chút không?”
Thằn Lằn trừng to hai mắt: “Có cần thiết không vậy?”
Lục Tân gật đầu nói: “Ta cảm thấy thảo luận một chút cũng được mà...”
Thằn Lằn trầm ngâm một chút rồi nói: “Có phải ngươi muốn chia thù lao không?”
Nội tâm Lục Tân đấu tranh một lúc, sau đó thành thật gật đầu.
“Người anh em...”
Thằn Lằn thở dài một tiếng: “Chút tiền này thật sự không đến mức phải làm như vậy đâu. Ánh mắt ban nãy của ngươi làm ta cứ tưởng ngươi muốn tiêu diệt ta luôn rồi…Cứ viết đi...”
Lục Tân dùng tốc độ nhanh nhất để viết dòng chia đều tiền công, sau đó thành tâm nói lời cảm ơn với Thằn Lằn: “Cảm ơn ngươi!”