Chương 813: Kết Thúc
"Vụt..."
Chừng ba bốn cánh hoa mảnh khảnh hình người xuất hiện trước mặt Lục Tân.
Những tinh thần thể có hình người này há lớn miệng, không một tiếng động thống khổ kêu lên, tóm lấy vai trái, ngực phải, eo và đùi của hắn.
Khi xúc cảm lạnh lẽo như băng này chạm vào người, vô số cảm xúc quái dị ập vào đầu Lục Tân trong nháy mắt. Hắn bỗng cảm thấy vừa sợ, vừa háo hức, cảm xúc cực kỳ hỗn loạn. Cuối cùng, dựa vào một chút khống chế còn sót lại với cơ thể, nhanh chóng lui về sau, thoát khỏi đống cánh hoa đang vọt tới này.
"Anh, ngươi làm sao vậy?"
Em gái cong người, treo lủng lẳng trên một sợi dây điện, đầu cúi xuống nhìn Lục Tân, giọng nói để lộ sự ngạc nhiên.
"Ta đau răng..."
Lục Tân dùng tay che lấy má trái, khoát tay áo:
“Ngừng lại."
"Sao ngươi lại đau răng được?"
Em gái tức giận khoanh tay:
“Lúc ăn cua ngươi còn cắn nát luôn cả vỏ cơ mà, răng ngươi tốt vô cùng luôn."
"Bây giờ là lúc nói chuyện này hả?"
Lục Tân bụm mặt, rất muốn biết cảm giác đau đớn này là thật hay giả.
Nhưng càng muốn xác định, cảm giác lại càng chân thật, cơn đau này như là một hạt giống đang chậm rãi mọc rễ nẩy mầm vậy. Chỉ trong thời gian ngắn mà nó đã lan tới cổ họng, rồi hai má, thậm chí là cả trán của hắn.
"Vụt vụt vụt..."
Những đóa hoa tử vong trước mặt vẫn đang áp sát lại gần, cánh hoa màu trắng hệt như xúc tua không ngừng lay động.
Vốn định xông tới đập cho cánh hoa hình người một trận, nhưng lúc này trong đầu Lục Tân đang vô cùng loạn, đành phải lui nhanh về phía sau.
Trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ.
Rốt cuộc nguyên nhân của cơn đau bất chợt này là gì?
Rõ ràng chân không có bị thương, sờ sờ một hồi thì răng vẫn còn đủ, nhưng hắn lại cảm thấy đau đớn vô cùng.
Thậm chí cơn đau này còn mãnh liệt đến độ khiến hắn không thể tập trung chú ý được nữa.
...
"Đến lúc kết thúc rồi."
Bên trong rừng người chết, miệng ông cụ tóc hoa râm chảy đầy máu tươi, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh lạ thường. Ông khẽ gật đầu với người phụ nữ tóc đỏ một cái, sau đó đảo mắt qua cái thùng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mấy cái chai. Ông ta chầm chậm vươn tay, cầm một cái chai lên, bên trong chứa chất lỏng trong suốt sóng sánh, bên ngoài, trên thân chai có dán một cái nhãn, phía trên có vài ký tự: H 2 SO 4.
2 4
Thở dài một hơi, sau đó ông mở nắp chai, rót thẳng chất lỏng bên trong vào miệng, uống xong rồi còn chép miệng vài cái.
...
Lục Tân như hiện ra giữa bụi hoa.
Cơn đau ở chân và răng khiến hắn có cảm giác như đang có từng luồng điện đánh sâu vào đại não, làm hắn không thể tập trung được nữa.
Mà ngay bên cạnh hắn xuất hiện ngày càng nhiều đóa hoa được dung hợp từ các tinh thần thể nhợt nhạt, chúng nhẹ nhàng bay lại gần, tựa như từng đóa bồ công anh to lớn che phủ khắp không trung, mỗi một đóa đều được ngưng kết từ oán hận và thống khổ, muốn biến họ thành một thành viên trong số chúng.
Dưới tình huống Lục Tân không thể phối hợp với mình, em gái cũng gần như không đủ sức dịch chuyển nổi cơ thể hắn nữa.
Tốc độ của họ chậm lại thấy rõ, sau đó cả hai bị đóa hoa nhợt nhạt vây quanh ở giữa từng chút một.
Đóa hoa tử vong nhợt nhạt, hay nói đúng hơn là lực công kích của đám quái vật tinh thần này không tính là mạnh.
Dù chúng có được cường độ tinh thần đáng sợ, nhưng bản chất vẫn là được cấu thành từ ý thức của vô số người khác biệt.
Chúng chỉ như một đoàn binh lính hỗn độn, không thể tập trung sức mạnh tinh thần để tấn công được.
Nhưng sự đáng sợ của chúng lại là tính ô nhiễm của đau khổ và bi thương này.
Đồng thời, trong sự thống khổ và bi thương này lại xen lẫn một cái chết huy hoàng.
Nó không lúc nào là không ảnh hưởng đến người xung quanh.
Nếu chỉ có một đóa hoa thôi, lực ảnh hưởng lên người Lục Tân còn tương đối nhỏ, không thành vấn đề.
Nhưng nếu hoàn toàn bị hoa tử vong vây quanh, sự ô nhiễm chồng chất, hay đúng hơn là đòn tấn công tinh thần cường đại này đánh trúng, sẽ cực kỳ đáng sợ.
"Hừ..."
Cha dưới hình dạng cái bóng hiện thân trừ trong bóng tối.
Nhìn thoáng qua Lục Tân đang ôm chân, che má và em gái đang ra sức kéo hắn, trên mặt ông để lộ biểu cảm không vui.
Ông hừ lạnh một tiếng, cái bóng tự động bay lên, rồi tràn ra xung quanh như một cơn thủy triều đen.
Lúc này ông đang vô cùng tức giận, muốn xông thẳng vào đám hoa tử vong trước mặt, phá hủy hoàn toàn chúng...
Chỉ là, khi cái bóng màu đen tràn ra xung quanh, Lục Tân vốn đã bị đau đớn hành hạ bỗng hét lên một tiếng, mặt mày hán trở nên trắng bệch, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy dài trên trán, cơ thể cũng nhũn ra, ngồi xổm xuống đất.
Đòn tấn công tinh thần mãnh liệt như vậy khiến cha cũng bị ảnh hưởng.
Dưới sự tác động của cỗ sức mạnh vô hình này, cái bóng lập tức trở nên tán loạn và nhạt đi.
Ngược lại từ phía cơ thể đống hoa tử vong chợt tản ra dao động sức mạnh tinh thần, chèn ép cái bòng về lại bên cạnh Lục Tân.
"Ngươi làm gì vậy?"
Lần này trông cha vô cùng chật vật, con ngươi đỏ như máu trừng Lục Tân.
Nhưng Lục Tân thậm chí còn không trả lời nổi, chỉ cảm thấy bụng đau như bị thiêu đốt.