Chương 814: Đại Kỵ Sĩ Thần Trạch
Hắn quả thực không thể dùng từ ngữ để miêu tả cơn đau này nữa, hệt như ruột đang bị chặt ra từng khúc, hoặc là từng tấc thần kinh đang bị lửa đốt cháy vậy. Sức lực cả người bỗng biến mất, nếu không phải ngày thường hắn khá trầm tính thì rất có thể lúc này đã ôm bụng, té lăn ra đất vì đau rồi...
Em gái đáng thương nhìn Lục Tân:
“Hắn giống như đau bụng..."
Cha vẫn đang tức giận:
“Ngươi không thể nhịn một chút à? Xong chuyện rồi đi tìm nhà vệ sinh..."
Lục Tân vô lực nâng tay lên, lắc nhẹ.
Hắn căn bản không có cách nào giải thích cho em gái và cha biết cơn đau này không phải đi vệ sinh thôi là giải quyết xong. Nỗi thống khổ này đang thiêu đốt từng tấc thần kinh của hắn, khiến tay chân hắn run rẩy không ngừng, đại não cũng gần như trống rỗng.
Con người yếu ớt hơn họ tưởng.
Lúc không đau thì vĩnh viễn không tưởng tượng nổi đau là cảm giác thế nào.
Lục Tân thậm chí còn cảm thấy đây chính là sự thống khổ của súc vật sau khi bị giết chết...
Ruột già nướng, ruột già xào, ruột già xiên que... mai mốt hắn tuyệt đối không ăn những món này nữa.
...
Xa xa, sâu trong rừng người chết, từ miệng và mũi của ông cụ tóc hoa râm đang chậm rãi tỏa ra mùi khét gay mũi.
Con ngươi của ông ta hiện lên một màu xanh lục.
Làn da tái nhợt lạ thường, tạo cảm giác cực kỳ không khỏe, như sắp tiếp cận với cái chết.
Cơ thể ông cụ lúc này cũng đang không ngừng run rẩy.
Phần bụng đã thấm ướt một mảng lớn.
Một loại chất lỏng không rõ rỉ ra từ bụng, đốt cho áo choàng đỏ trên người ông ta nhăn nhúm hết cả lại. Gương mặt, cơ thể, mỗi một tấc da thịt đang không ngừng run lên, tựa như đang gánh chịu một cảm giác đau đớn kịch liệt, có thể tiễn hắn về chầu trời bất cứ lúc nào.
Nhưng chẳng biết tại sao, ông vẫn giữ được sự thanh tỉnh.
"Đại kỵ sĩ Thần Trạch..."
Người phụ nữ tóc đỏ nhìn thấy bộ dạng lúc này của ông ta cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô run rẩy hỏi:
"Mỗi lần ngươi thi triển năng lực đều phải chịu đựng những thứ này sao?"
Ông cụ tóc hoa râm nhẹ nhàng gật đầu:
"Chính vì đã quen chịu đựng những thứ này mà ta mới tin chắc rằng chỉ có chân lý mới có thể dẫn lối cho ta."
"..."
Người phụ nữ tóc hồng nuốt nước miếng, nhìn về phía trung tâm rừng người chết, chỗ nhà xưởng tọa lạc.
Lúc này cho dù tay chân đã nhũn hết cả ra nhưng Lục Tân vẫn không ngừng di chuyển.
Chỉ là động tác của hắn đã không còn linh hoạt như trước.
Cả người hắn nghiêng ngả, lảo đảo, thất tha thất thểu, thoạt nhìn càng giống như đang bị ai đó kéo đi, cảm giác khá là thân bất do kỷ.
Tuy sức mạnh trùng kích tinh thần mạnh mẽ bên cạnh hắn đã tan rã không ít nhưng hình như vẫn đang cố gắng tập trung lại.
Điều này còn khiến cô sợ hãi gấp bội, con quái vật kia được làm bằng sắt ư?
Ngay cả nỗi thống khổ như này cũng không thể hủy diệt ý thức của hắn sao?
Thậm chí cả cô cũng có hơi không đành lòng, nhưng vẫn nhỏ giọng báo cáo:
“Hắn vẫn đang giãy dụa..."
"Thế ư?"
Mí mắt ông cụ tóc hoa râm run run, giọng khàn đặc lạ thường. Ông duỗi tay, dường như muốn lấy một thứ gì đó trong thùng, nhưng lúc này cả hắn cũng cảm thấy do dự rồi, chậm rãi thu tay về, nhẹ giọng nói:
"Nếu ngay cả cơn đau đớn thế này vẫn còn chưa đủ, vậy ta sẽ cho hắn trải nghiệm một nỗi đau mà hắn chưa từng trải qua."
Người phụ nữ tóc đỏ ngẩn ra:
“Cái gì?"
Ông cụ tóc hoa râm nói:
“Cơn đau này mà cô đã trải qua hai lần."
Cô gái tóc đỏ lập tức hiểu ra, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, nhưng đồng thời, vẻ mặt của cô cũng thoáng hiện nét phấn khởi.
"..."
"Các ngươi chơi đủ chưa?"
Khi Lục Tân cảm thấy vô số cơn đau không thể hình dung nổi ấp tới, cả người gần như gục ngã, đóa hoa tử vong trong khu rừng Tử Vong cũng đã nở rộ khắp bốn phương.
Từng cánh hoa mỏng manh lan tràn từ tận sâu trong khu rừng ra ngoài, tựa như những dây leo màu trắng mọc che trời lấp đất. Hình dạng của chúng giống hệt như một người bị kéo dài vô tận, nổi lên phía trên là một loạt cái miệng đang gào thét.
Chính là vào lúc này, cơ thể Lục Tân gần như đã chịu hết nổi. Dù cả người đang đau đớn không thôi, hắn vẫn cố gắng dùng hết toàn lực phối hợp với em gái, miễn cưỡng tránh né.
Nhưng ngay thời điểm đó, một nỗi đau mới ập tới.
Ánh mắt thoáng liếc xuống dưới.
Hắn cảm giác được, cơn đau không cách nào hình dung đang trào dâng như thủy triều, cuồn cuộn tràn từ bụng xuống dưới.
Nó chồng chất ở đó, không ngừng bành trướng, khiến cả người anh căng ra như cối xay.
Đầu đau như sắp nứt ra, tứ chi run lên.
Lục Tân nhận ra cảm giác đau này là gì, trong lòng hoảng sợ tới trợn trắng mắt.
Thậm chí lúc này hắn đã muốn buông xuôi tất cả, sao cũng được, hắn không chịu nổi cơn đau này nữa rồi...
"Thế này là sao?"
Ánh mắt của cha cũng trợn lên, nhìn Lục Tân đầy giận dữ:
“Lâu vậy rồi mà vẫn còn chưa thích ứng được ư?"
Em gái vừa cố hết sức kéo Lục Tân, vừa quay đầu trả lời ông:
“Hình như có cơn đau mới..."
Cha nói:
“Đó là gì, còn nặng hơn hồi nãy hả?"