Chương 815: Bắt Đầu Học Tập
Em gái cau mày, nhìn về phía Lục Tân, vắt óc nghĩ ngợi, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Mẹ chăm chú nhìn bộ dạng thống khổ của Lục Tân, dần dần, dần dần, hai mắt bà trợn to lên.
Sau đó, bà bất chợt che miệng cười, dường như rất vui vẻ.
"Xin lỗi, xin lỗi, chủ yếu là ta không ngờ còn có cả năng lực như thế này, đúng là cổ quái..."
Em gái và cha, cũng như Lục Tân đang bị cơn đau hành hạ không chịu nổi đồng loạt bắn ánh mắt đầy u oán về phía bà.
Họ nghe không rõ, rốt cuộc nỗi thống khổ này là gì?
Ngay lúc này, vô số hoa tử vong xung quanh rốt cục cũng tụ lại bên cạnh Lục Tân, từng đóa hoa một ghé sát vào nhau, xúc tua mảnh khảnh cũng bắt đầu chậm rãi kéo dài ra, từng tinh thần thể nhợt nhạt lần lượt há miệng.
"A..."
Chúng rít lên một tiếng dài chói tai, âm thanh xông về phía Lục Tân từ khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chớp mắt, đại não như bị vô số cây kim đâm xuyên.
Ngay tại thời khắc này, nỗi khổ của Lục Tân đạt tới mức lớn nhất từ trước tới nay...
...
"Hầy..."
Đúng lúc này, một tiếng than nhẹ khẽ vang lên, mẹ nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Lục Tân.
Tất cả đóa hoa nhợt nhạt đang hạ xuống từ trên không trung tức khắc bị bà cản lại hết.
Rõ ràng vóc người của bà rất gầy yếu, mảnh khảnh nhưng khi bà đứng đó, trong phạm vi một trăm mét xung quanh, nhất thời không có bất kỳ cỗ sức mạnh tinh thần nào có thể xâm nhập vào người Lục Tân. Ánh sáng phản chiếu bên ngoài cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Cũng ngay tại thời khắc này, đau đớn trên người Lục Tân bỗng biến mất trong nháy mắt.
Tới nhanh, biến mất cũng nhanh, làm Lục Tân có cảm giác như thể tất cả nỗi đau vừa nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
"Phù..."
Lục Tân thở ra một hơi dài nhất từ trước tới nay, sau đó hắn chợt ngẩng đầu lên, sợ hãi hỏi mẹ:
“Đây là năng lực gì?"
"Có rất nhiều thứ có khả năng mang đến tai ương cho người khác."
Mẹ mỉm cười trả lời:
“Ví dụ như những mơ mộng viển vông, nhưng căn bệnh ập tới bất chợt, những cảm xúc không thể kiểm soát và lời nguyền rủa tới từ bóng tối. Về phần những gì ngươi cảm nhận được..."
Bà im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng nói:
“Chỉ là thứ mà người thường thường xuyên cảm nhận được thôi."
"Ốm đau?"
Lục Tân nhất thời giật mình:
“Năng lực có thể làm cho người khác cảm nhận được sự đau đớn ư?"
Mẹ nhẹ nhàng gật đầu, tủm tỉm tán dương hắn:
“Đầu óc ngươi bây giờ mau lẹ hơn trước nhiều đấy."
"Như vậy..."
Lục Tân cố gắng không để lộ ra, nhung trong giọng nói vẫn chứa chút oán giận:
“Vừa nãy ngươi giúp ta ngay thì tốt rồi..."
Nếu có sự giúp đỡ của mẹ, có lẽ bây giờ đã giải quyết xong trận chiến này rồi cũng nên?
"Ồ..."
Mẹ trợn trắng mắt nhìn hắn:
“Lớn như vậy rồi mà còn muốn để mẹ gánh chịu thống khổ giúp ngươi ư?"
"Hơn nữa, với ngươi mà nói, cảm giác này hẳn là rất thú vị, không phải sao?"
"..."
Lục Tân có hơi cạn lời, rõ ràng câu phía sau đâu có đúng.
Nhưng lời này của mẹ khiến người ta không có cách nào phản bác.
Đồng thời hắn cũng nghi rằng có phải vừa nãy mình bật lại mẹ một câu nên bà mới mượn cơ hội này để trả thù hắn không?
Mới vừa rồi còn cảm thấy bà không bị tiếng nhạc kia ảnh hưởng, bây giờ xem ra chắc là cũng bị rồi nhỉ?
... Không đúng, bà quả thật chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, tính cách của bà vốn là như vậy!
...
"Kỳ thật ngươi cũng đâu cần vội vã chạy đi."
Trong lúc Lục Tân đang oán thầm trong lòng, mẹ nở nụ cười:
“Chẳng lẽ đây không phải là một cơ hội tốt để ngươi hiểu thêm về bản thân sao? Lúc trước, khi mở họp gia đình, chính miệng ngươi đã đồng ý với chúng ta rồi đó…”
"..."
Lục Tân ngẩn ra, hắn hiểu ý mẹ rồi.
...
"Sao lại thế này?"
Cùng lúc đó, trong rừng người chết, khi ông cụ tóc hoa râm và người phụ nữ tóc đỏ đang định thừa thắng xông lên, thi triển năng lực dẹp sạch Lục Tân thì bỗng phát hiện, chỗ nhà xưởng đã xuất hiện một sự biến đổi mà họ không thể tưởng tượng nổi.
Sự tiến công của họ đều là hàng thật giá thật, nhưng bây giờ, động tĩnh bên dưới lại đột ngột biến mất.
"Chẳng lẽ đã đau đến ngất đi?"
Người phụ nữ tóc đỏ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng nói hết câu:
“Hay là hắn vẫn còn năng lực tiềm ẩn gì đó?"
"Dù là trường hợp nào cũng phải giết chết hắn!"
Mặt mày ông cụ tóc hoa râm cực kỳ lạnh lùng, cắn răng nói:
“Những kế hoạch khác đều đang tiến hành thuận lợi. Chỗ chúng ta cũng tuyệt đối không được xảy ra biến số."
"..."
Trong tiếng gầm thét không biết là do đau đớn hay do sự yếu đuối của bản thân của hắn, ngày càng có nhiều hoa tử vong bay vào trong hố.
Giữa rừng hoa chằng chịt, Lục Tân có chút không cam lòng lôi di động ra.
"Nhất định phải bắt đầu học tập ngay bây giờ sao?"
Hắn ôm hy vọng cuối cùng, nhìn mẹ nói:
“Hình như đây không phải là thời điểm tốt để học đâu."
"Vậy thì ngươi sai rồi."
Mẹ hết sức nghiêm túc nói:
“Thái độ học tập phải nghiêm chỉnh! Bất cứ lúc nào đều là thời điểm tốt để học tập."