Chương 816: Mục Sư
“Tạch tạch tạch tạch...”
Một chiếc xe máy cày kiểu cũ được chế tạo cách đây ba mươi năm, vẫn được sử dụng liên tục đến bây giờ thực sự đã là một kỳ tích. Với làn khói dày đặc phun ra từ ống xả, và một khí thế có thể tan tành bất cứ lúc nào, xe máy cày được lái đến trước cánh cổng đen.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen nhảy xuống từ trên xe. Hắn duỗi cái thắt lưng sắp rã rời, cầm lấy hành lý là một cái rương nhỏ màu bạc, rồi xoay người về phía ông chú lái xe, lòng bàn tay phải chạm vào vị trí trái tim, khẽ cúi người rồi nói một cách vô cùng lịch sự:
“Cảm ơn ngươi vì dù xa như vậy mà vẫn đưa ta đến đây, tin rằng Thần của chúng ta nhất định sẽ ban cho ngươi sự bình an và tốt lành.”
Ông chú nói:
“Ta không tin vào Thần, ta chỉ tin rằng nếu ngươi dám không trả tiền xe đã thỏa thuận trước đó thì ta sẽ cho ngươi một dao.”
Nói rồi ông ta lấy ra một con dao rỉ và nhịp nhịp trên tay với ánh mắt dữ tợn.
Vị mục sư mặc áo choàng đen ngơ ngác một hồi, sau đó thì bật cười.
Hắn thành thật lấy ra một tờ hai mươi Liên minh tệ từ trong túi và đưa cho ông ta.
Ông chú chộp lấy tờ tiền, bỏ vào túi, sau đó lại bắt đầu nhịp nhịp con dao và nói:
“Đưa thêm năm mươi tệ nữa.”
Vị mục sư tỏ ra không hiểu:
“Không phải vừa rồi đã nói là hai mươi tệ thôi sao?”
Ông chú lạnh lùng nhìn hắn:
“Vừa rồi ở bên ngoài ta chỉ có một mình, nếu ta trực tiếp đòi bảy mươi tệ ngươi sẽ chịu đưa sao?”
Vị mục sư gượng cười:
“Bây giờ thì sao?”
Ông chú liếc xéo:
“Bây giờ, bốn đứa con trai của ta đều đang ở dưới đồng, ngươi nói xem nếu ta hét lên thì chúng có chạy đến không?”
Vị mục sư bất lực mỉm cười và lắc đầu:
“Ta truyền giáo nhiều năm như vậy, nhưng người thành thật như ngươi ta cũng chưa gặp được mấy người.”
Nói xong, hắn thành thật trả thêm năm mươi tệ, sau đó cúi người chào ông chú, rồi xoay người bước đi.
Nơi hắn đến là một thị trấn nhỏ với mấy nghìn người đang sinh sống, có thể được coi là một tụ điểm lớn.
Xung quanh có hàng rào cao bằng cây gai và dây thép, ở chính giữa là một cái cổng lớn màu đen.
Lúc này, ngoài cửa có bày hai chiếc ghế dài rách rưới, hai người đàn ông gầy gò ngồi hai bên trái phải đang chậm rãi hút thuốc và quan sát hắn.
“Gần đây, bọn ta không có kế hoạch xuất lương thực ra ngoài, cũng không định nhập hàng. Cứ đến mùng năm là sẽ có một phiên chợ lớn. Vẫn còn sớm lắm.”
“Bây giờ ngươi đến đây làm gì?”
Mãi đến khi vị mục sư đi đến trước mặt họ, một trong hai người đàn ông mới ưỡn thẳng lưng một cách uể oải rồi nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Ta không phải người chạy hàng.”
Vị mục sư đứng trước mặt họ, mỉm cười thân thiện và nói:
“Ta là người tin thờ Thần, ta đến đây để truyền giáo.”
“Ồ...”
Hai người gác cổng lập tức trở nên vui vẻ và cảm thấy rất mới lạ.
Có rất nhiều người đến thị trấn này để bán hàng, giao hàng và thậm chí là cướp bóc, nhưng có rất ít người đến đây để truyền giáo.
“Mà này, nếu tin theo tôn giáo của các ngươi thì có ích lợi gì?”
Người đàn ông bên trái chớp chớp mắt rồi hỏi:
“Tôn giáo các ngươi có phát lương thực không?”
Người đàn ông bên phải cười hì hì rồi nói:
“Hỏi cái này làm gì? Chủ yếu là...”
Hắn xoa xoa chòm râu rồi nói:
“Tôn giáo các ngươi có nhiều con gái không?”
“Họ có mặc nhiều quần áo không?”
“...”
Trước những lời nói đùa cợt nhả như vậy, vị mục sư không hề tỏ ra tức giận, mà chỉ bật cười rồi nói:
“Tôn giáo của bọn ta không phát lương thực, nhưng có thể làm cho mọi người không còn đói khát nữa. Thần mà bọn ta tin thờ dạy bọn ta tránh xa tình yêu, cũng sẽ khiến bọn ta không còn đau khổ vì tình yêu nữa. Thứ mà bọn ta theo đuổi là chân lý, mà chân lý sẽ khiến bọn ta thoát khỏi sự vướng bận của dục vọng và có được sự bình an vĩnh cửu.”
Người đàn ông bên trái và người đàn ông bên phải nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu nói:
“Lừa đảo.”
“Những kẻ không mang lại lợi ích vật chất, đều là đồ lừa đảo.”
“Đúng vậy, những người hầu đồng ở làng bên cạnh đều không mặc quần áo, ngươi còn không biết ngại mà mở miệng...”
“...”
Nói rồi hắn giơ tay chỉ về một hướng:
“Mau đi đi, may mà trưa nay ta ăn không đủ no nên không còn sức mà đánh người.”
Vị mục sư mỉm cười và nói:
“Ta đến từ miền nam xa xôi, vì vậy ta sẽ không rời đi. Ta hy vọng có thể gặp thủ lĩnh của thị trấn các ngươi.”
“Thủ lĩnh?”
Người đàn ông bên phải cười khẩy rồi nói:
“Ngươi có biết thủ lĩnh của bọn ta càng căm hận những kẻ lừa đảo hơn cả bọn ta không?”
“Hắn không giống như bọn ta ăn không đủ no đâu. Hắn mỗi ngày đều có sức để giết người.”
“...”
Vị mục sư bật cười:
“Không sao, ta sẽ khiến hắn hiểu được cái gì là chân lý.”
Vị mục sư vừa nói vừa thò tay vào túi lấy ra mấy tờ tiền giấy, lịch sự đặt vào tay hai người gác cổng.
Sau đó, hắn đặt tay phải lên ngực, rồi cúi người và nói:
“Cảm phiền.”
Hai người gác cổng lập tức im lặng, nhanh chóng cất tiền, sau đó nháy mắt với nhau. Người bên phải đứng dậy, đi đến chốt bảo vệ, nhấc điện thoại lên và gọi đi:
“A lô? Có một người đến đây và muốn gặp trấn trưởng.”
“Để làm gì?”
“Truyền... Giao hàng, hắn nói chỗ bọn hắn có rất nhiều hàng.”
“Cho hắn vào đúng không?”
“Được!”
“...”