Mặt Trăng Đỏ

Chương 817: Bình An Vĩnh Hằng

Chương 817: Bình An Vĩnh Hằng


Sau khi được đồng ý trong vui vẻ, họ cùng bước đến trước mặt mục sư:
“Phải soát người trước!”
Vị mục sư vui vẻ đồng ý rồi giơ hai tay lên.
Hai người gác cổng bắt đầu soát người hắn, không có súng cũng không có dao, ngay cả chiếc rương cũng đã được mở ra, thứ đựng bên trong không phải là bom, mà chỉ có một vài món đồ lót để thay đổi và một số thứ linh tinh khác. Nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm thấy vài tờ tiền giấy nhăn nhúm trong túi của hắn, hai người cũng ngại khống muốn tiếp tục cướp.
“Vào đi.”
Hai người dặn dò:
“Những chuyện về sau đều không liên quan gì đến bọn ta. Dù sao, nếu đại ca có hỏi, bọn ta sẽ nói là ngươi đến để bàn chuyện làm ăn.”
“Cảm ơn, cảm ơn, ta hiểu rồi, ta sẽ không làm liên lụy đến các ngươi đâu.”
Vị mục sư đồng ý, sau đó nhấc chiếc rương lên rồi thong thả sải bước về phía cửa sắt lớn.
Hắn đã gặp được trấn trưởng của thị trấn này trong một căn nhà bằng đá rất kiên cố. Thoạt nhìn ông ta là người xuất thân từ đoàn kỵ sĩ.
Mặc dù đã hơi có tuổi nhưng trên người ông ta là cơ bắp cuồn cuộn, ông ta không cài nút áo, để lộ ra lồng ngực đầy lông đen.
Mấy người thanh niên mắt trợn ngược với khuôn mặt đầy sẹo đang ngồi trên ghế sô pha bẩn thỉu ở hai bên, đầu tóc họ được cạo bóng loáng, chỉ để lại một chút tóc, đúng kiểu đàn ông hung dữ trong vùng hoang dã. Ba cô gái trẻ với đôi chân dài miên man đang nhảy nhót khiêu gợi trên thảm.
“Ngươi muốn bàn chuyện làm ăn gì?”
Trấn trưởng liếc nhìn vị mục sư với vẻ mặt u ám rồi cau mày:
“Nhìn cách ăn mặc của ngươi, có vẻ không phải là người bàn chuyện làm ăn.”
“Thực ra ta là một nhà truyền giáo.”
Vị mục sư thành thật mỉm cười rồi nói:
“Tất nhiên, truyền giáo cũng có thể được hiểu là làm ăn.”
“Hãy giao linh hồn của ngươi cho ta, ta sẽ cho ngươi sự bình an vĩnh hằng. Đây chẳng phải là một vụ làm ăn rất công bằng sao?”
“...”
Sắc mặt trấn trưởng lập tức trở nên lạnh lùng. Ông ta buồn phiền gãi đầu, sau đó vẫy tay với mấy người thanh niên ở hai bên.
“Chém hắn đi!”
“Đừng lãng phí thịt.”
“...”
Mấy người thanh niên ngồi ở sô pha hai bên lập tức đứng lên, nghiến răng bật cười, nhìn hắn giống như nhìn một con heo.
“Đợi đã!”
Vị mục sư đưa tay ra và mỉm cười nói:
“Trước khi các ngươi giết ta, chi bằng hãy xem qua quà gặp mặt của ta trước.”
Vừa nói, hắn vừa nâng chiếc rương màu bạc lên bằng cả hai tay và ra hiệu cho đối phương.
Trấn trưởng dùng đôi mắt lạnh lùng ra hiệu, ba cô gái đang nhảy nhót vội vã chạy đến trước mặt ông ta, run rẩy đứng chắn giữa ông ta và vị mục sư. Mấy người thanh niên ở hai bên đều lập tức rút súng ra nhắm chuẩn vào đầu vị mục sư.
“Bây giờ ngươi có thể mở cái rương ra.”
Trấn trưởng nói với vẻ lười biếng:
“Nếu không hài lòng với thứ bên trong, ta vẫn sẽ làm thịt ngươi.”
“Ngươi sẽ hài lòng...”
Vị mục sư mỉm cười và nói:
Trước khi mở chiếc rương, ta có một câu hỏi.
“Xin hỏi, thứ gì có thể khiến ngươi sẵn sàng dùng linh hồn của mình để đánh đổi?”
“…”
Trấn trưởng cau mày rồi nói với mấy người thanh niên ở hai bên:
“Hay là cứ làm thịt hắn đi, sau đó chúng ta tự mở nó ra để xem.”
Vị mục sư hơi hoảng sợ, vội nói:
“Đừng, đừng, ta sẽ tự mở.”
Lần này hắn không câu giờ nữa, mà nhẹ nhàng quỳ xuống thảm, đặt chiếc rương nằm ngang trước mặt rồi nhẹ nhàng bật nút.
Nắp rương chậm rãi bật lên, hai mắt vị mục sư lập tức sáng lên, hắn khẽ thở dài.
Sau đó, hắn quay chiếc hộp về phía trấn trưởng.
“Phù…”
Khoảnh khắc này, bất kể là ba cô gái đứng chắn trước mặt trấn trưởng, hay là mấy người trẻ tuổi đang thò đầu nhìn chiếc rương, đều đồng thời phát ra một tiếng thở dài, đôi mắt họ dường như đều sáng lên.
Rõ ràng trong chiếc rương chỉ có một ít đồ lót để thay đổi và một vài thứ linh tinh khác, nhưng khi nhìn vào bên trong chiếc rương, họ lại xúc động đến mức gần như chảy cả nước miếng.
“Tránh ra, tránh ra…”
Trấn trưởng ra sức kéo các cô gái ra, như thể chán ghét vì họ đang cản trở tầm nhìn của ông ta.
Ông ta nhìn trừng trừng vào chiếc rương, như thể hận không thể chui vào trong, trong lúc đi từ phía sau chiếc bàn ra phía trước, ông ta thậm chí không nỡ rời mắt khỏi chiếc rương. Ông ta run rẩy bước đến trước mặt vì mục sư rồi xúc động nói:
“Thứ này... Thứ này thực sự là dành cho ta sao?”
“Đúng vậy.”
Vị mục sư mỉm cười và nói:
“Chỉ cần ngươi sẵn lòng tin thờ Thần của bọn ta, thứ này sẽ là của ngươi.”
“Ta... Ta sẵn lòng, ta sẵn lòng.”
Trấn trưởng gần như quỳ trên mặt đất, duỗi hai tay ra, tựa hồ muốn chạm vào món đồ trong hộp, nhưng lại không dám.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ nói rõ điều kiện của ta.”
Vị mục sư nhẹ nhàng đóng nắp rương lại rồi nói:
“Không chỉ có một mình ngươi muốn có được thứ này. Những nơi như thị trấn Tùng Sơn, thị trấn Hắc Thủy, thị trấn Bạch Nê, thị trấn Thanh Hòa, đoàn kỵ sĩ Oa Sơn... Ta đều đã đi rồi. Họ đều giống như ngươi, vừa nhìn thấy món đồ bên trong chiếc rương, họ liền đồng ý đi theo Thần của bọn ta, và ta cũng đã hứa sẽ đưa cho họ món đồ bên trong chiếc rương. Ngươi nói xem... Ta phải làm thế nào đây?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất