Mặt Trăng Đỏ

Chương 837: Cảm Ơn Tổ Trưởng

Chương 837: Cảm Ơn Tổ Trưởng


Mặc dù theo lý luận bảy nấc thang kia, Thằn Lằn chỉ thuộc loại tiêu chuẩn đặc biệt trong nấc thang thứ nhất, nhưng hắn thật sự rất giỏi.
Hắn đã khai phá năng lực của nấc thang một tới cực hạn.
Lại nhìn sang Búp Bê đang chạy giữa rừng người chết với khuôn mặt nhỏ nhắn ánh xanh, hắn ngây ngẩn cả ra, mở miệng tán dương:
"Không hổ là tay đấm đứng đầu Thanh Cảng."
"Hơn nữa còn rất xinh đẹp..."
"..."
Có vài người dù chết đi cũng chỉ có thể biến thành cương thi.
Nhưng người như Búp Bê, cho dù có chết thì cũng cho người ta cảm giác cô ấy sẽ biến thành cô dâu cương thi.
Mà cảnh tượng Tử Vong Chi Hoa tập kích hết lần này đến lần khác nhưng đều bị năng lực của Tửu Quỷ dẫn tới hướng khác khiến Lục Tân lại cảm khái thêm lần nữa. Sức mạnh của Tửu Quỷ thật ghê gớm, nếu vừa nãy mình cũng có được năng lực như vậy, căn bản sẽ không bị Tử Vong Chi Hoa bao vây, hơn nữa còn có thể lừa gạt Tử Vong Chi Hoa, dẫn chúng nó đi nơi khác, còn bản thân thì lặng lẽ lẻn vào rừng người chết.
Nói tóm lại, ai cũng lợi hại hết!
...
Cả một khu rừng người chết tràn ngập tiếng rên rỉ, gào thét đầy thống khổ nhanh chóng trở nên bình lặng lại.
Mà ông lão tái nhợt đang không ngừng gào từng tiếng thét êm tai bên cạnh Lục Tân dường như sắp gào xong rồi. Nhưng không phải bởi vì đau đớn đã biến mất, mà do cổ họng bị xé rách.
Mỗi lần mẹ hạ kéo, tất cả nỗi đau vốn nên chuyển sang người lại chạy ngược trở về người ông ta. Vì vậy mà ông lão này mới có thể biểu diễn cho người khác thấy thế nào là giọng nam cao cuồng loạn.
Lúc này, ông ta cuộn người thành một đoàn, trên người dính đầy bùn, cơ thể không ngừng co giật.
Lục Tân không giết ông ta. Bởi vì hắn là một người vô cùng trân trọng mạng sống, sẽ không dễ dàng ra tay giết người. Bên cạnh đó, bản thân hắn còn là nhân viên làm việc ở Đặc Thanh Bộ, chỉ có quyển dọn dẹp nguồn ô nhiễm, không có quyền giết người.
Còn người phụ nữ tóc đỏ kia, Lục Tân không hề động vào cô. Bởi vì trông cô lúc này đã thảm lắm rồi, rõ ràng là một người sống sờ sờ, tròng mắt vẫn còn đang chuyển động, nhưng lại chỉ có thể dùng một chân chống đất, chầm chậm xoay hết vòng này tới vòng khác trên mặt đất, hệt như một món đồ chơi.
Chiếc giày bên trái đang chạm đất của cô đã bị mài thủng, kế đó là máu thịt bị mài mòn. Cuối cùng chỉ còn lại mỗi xương, nhưng cô vẫn tiếp tục xoay tròn.
Tuy Lục Tân biết rằng rất có thể cô chính là đầu sỏ gây nên cái chết của toàn bộ những người ở trạm đo lường và đội thu thập tin tức, nhưng hắn không định cho cô một hình phạt riêng.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ thờ ơ, làm như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của người phụ nữ đang vừa xoay tròn vừa ca hát, nước mắt chảy xuống cuồn cuộn, thống khổ đến tột cùng, muốn mình cho cô một cái chết thống khoái này.
Dù sao người ta đang xoay rất vui vẻ cơ mà, tại sao phải ngăn lại chứ?
Thậm chí, hắn còn mỉm cười với cô một cái. Có lẽ, đây chính là sự cao thượng, nhỉ?
...
Búp Bê bay tới từ đằng xa, trên người cô ấy mặc chiếc váy hoa lệ màu đen, trên tay cầm ô che nắng.
Bởi vì tại thời điểm này, rừng người chết đã bị tiêu diệt gần hết, cho nên cô ấy bay rất thấp, gần như là là sát đất. Trên thực tế, cô ấy bây giờ vẫn còn có thể bay không chạm đất là vì tuy rừng người chết đã biến mất, nhưng vẫn còn một lượng lớn sức mạnh tinh thần còn sót lại, chưa hoàn toàn tan biến.
Nếu những cỗ sức mạnh tinh thần này tiêu tan hoàn toàn, mà xung quanh lại chỉ có mình Lục Tân và vài người ít ỏi trên trực thăng, Búp Bê hẳn sẽ không bay nổi.
Tửu Quỷ nãy giờ vẫn một mực đứng bên cạnh bảo vệ cô ấy cũng đã chạy đi thật xa, cho dù bề ngoài của Tửu Quỷ là một nữ sinh cấp ba, bên trong lại cất chứa một ông cụ tính tình hiền hòa, dịu dàng, nhưng nếu ở cạnh Búp Bê quá lâu, cô cũng không có biện pháp bảo đảm cho sự an toàn của chính mình.
Nhưng dường như cô ấy không hề quan tâm tới chuyện này, chỉ lẳng lặng bay về phía Lục Tân.
Cuối cùng, cô dừng ở một nơi cách Lục Tân ba, bốn mét, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Tân, yên lặng nở nụ cười.
Lục Tân ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười hỏi:
“Sao ngươi lại ra khỏi thành phố?"
Nụ cười trên mặt Búp Bê biến mất, cô ấy lặng lẽ cúi thấp đầu.
"Hửm?"
Lục Tân cảm thấy có hơi kỳ lạ:
“Sao vẻ mặt của cô ấy lại trông như đã phạm phải lỗi lầm gì?"
...
"Tạch tạch..."
Cách đó không xa, trực thăng đã hạ cánh, trực tiếp đậu phía trên xác người chết, nghiền thành một mảnh đỏ tươi.
Trong buồng trực thăng, Trần Tinh vừa định chui ra khỏi cabin điều khiển, bước xuống dưới, nhưng khi nhìn thấy một đống thi thể la liệt trên mặt đất, chân mang giày cao gót sắc bén vừa mới vươn ra lập tức rụt trở về, quay đầu đẩy Thằn Lằn ra ngoài trước, bản thân thì cầm lấy tai nghe:
"Đan Binh, nghe thấy không?"
"..."
Lúc này, tín hiệu rõ ràng tốt hơn nhiều.
Lục Tân lập tức nói:
“Nghe thấy, nghe thấy rồi. Cảm ơn tổ trưởng, các ngươi có thể tới đây khiến ta thật sự..."
Không phải khi một người đang rất cảm động thì sẽ nói với mọi người những lời xúc động lòng người sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất