Chương 848: Phòng Thủ Tâm Lý
Lúc này, Trần Tinh cũng ngẩng đầu lên, cô liếc nhìn Thằn Lằn với vẻ bất mãn rồi hỏi:
“Ngươi còn chờ gì nữa?”
Thằn Lằn đành phải bước tới, miệng lẩm bẩm:
“Nói mới nhớ, trong đội này cấp bậc của ta cũng không thấp.”
“Là đội phó đấy…”
“…”
Thằn Lằn dù lắm lời nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc. Hắn cúi đầu bóp mũi hai người này, nhưng đều không có phản ứng.
Thằn Lằn nổi giận, định đứng dậy và cởi thắt lưng ngay tại chỗ.
Nhưng trước ánh mắt đầy sát khí của Trần Tinh, Thằn Lằn vẫn buông bàn tay đang chuẩn bị cởi thắt lưng của mình xuống, rồi quay sang nói với Tửu Quỷ:
“Bác ơi, cho xin chút rượu đi...”
Tửu Quỷ bật cười rồi đưa rượu cho hắn:
“Tiết kiệm một chút, đừng lãng phí.”
Thằn Lằn đồng ý, mở nắp hớp một ngụm, sau đó phun cả vào mặt hai người đang bất tỉnh ở dưới đất.
Thấy chúng hình như vẫn chưa có phản ứng gì, Thằn Lằn mỉm cười xấu xa và lấy ra một chiếc bật lửa.
“Ô ô... Có chuyện gì vậy?”
Cũng may là đúng lúc này, người đàn ông mặc áo may ô da báo kiểu nữ phía bên trái đã tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Hắn liếc nhìn xung quanh, không hổ là người lăn lộn trong vùng hoang dã, hơn nữa còn có thể trở thành thủ lĩnh của một tụ điểm, trong nháy mắt hắn đã phản ứng lại, lập tức há mồm chửi rủa:
“Con đàn bà thối tha kia đâu rồi? Con đàn bà thối tha nhân lúc ta đi nhà xí đã đạp ta một cước kia đâu rồi?”
Hùng Hài Tử đang chơi game cách đó không xa chợt ngoáy lỗ tai, sau đó khẽ nhún vai.
“Nói cho ta biết…”
Trần Tinh không khách sáo với hắn. Cô trực tiếp ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi:
“Tại sao các ngươi lại đến đây?”
Bởi vì đối phương chỉ là một người bình thường, hơn nữa, Trần Tinh chỉ cần gây ảnh hưởng đối với một cá nhân, nên Trần Tinh thậm chí không thèm dùng đến những mẫu câu đơn giản, mà chỉ hỏi thẳng.
Nhìn con ngươi đỏ rực trong mắt Trần Tinh, người đàn ông với vẻ mặt hung tợn này không khỏi cảm thấy mờ mịt. Hắn lẩm bẩm:
“Bọn ta đến đây làm gì còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là để đoạt lấy kho tàng…”
“…”
Trần Tinh nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng hỏi tiếp:
“Kho tàng gì?”
Đối phương không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn trông rất mơ màng. Hắn đờ đẫn nhìn khuôn mặt Trần Tinh, sau đó từ từ mỉm cười:
“Ngươi thật xinh đẹp, đợi ta đoạt được kho tàng rồi ta có thể…”
“…Cho ngươi xem thử.”
“…”
“Hắn đã bị ô nhiễm rất sâu…”
Thằn Lằn đứng bên cạnh quan sát, rồi thì thầm:
“Trong ảo tưởng của chúng, cho dù tìm thấy kho tàng, chúng cũng chỉ muốn cho đội trưởng xem một chút thôi.”
Trần Tinh nhíu mày, hiển nhiên cũng ý thức được chuyện này.
Trần Tinh lại nhẹ nhàng hỏi với giọng chậm rãi hơn:
“Hãy cho ta biết, ai đã nói với ngươi nơi này có kho tàng?”
Ban đầu, vẻ mặt của người đàn ông có chút mờ mịt. Sau khi nghe Trần Tinh hỏi xong, hắn giống như đang trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, nhưng cuộc đấu tranh này không kéo dài được bao lâu, đột nhiên vẻ mặt hắn bỗng trở nên dữ tợn, cổ họng hắn phát ra tiếng hừ hừ, rồi hắn gào lên:
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ngươi muốn cướp kho tàng của ta đúng không?”
“Ta cắn chết ngươi…”
“…”
Hắn vừa hét to, vừa bất ngờ đứng bật dậy, chuẩn bị nhào tới cắn vào mặt Trần Tinh.
“Bốp” một tiếng, Trần Tinh siết chặt nắm tay rồi nện thẳng vào mặt hắn, khiến hắn ngất xỉu một lần nữa.
Sau đó, Trần Tinh mới cau mày, đứng dậy và nói:
“Hắn đã được thiết lập cơ chế tâm lý phòng thủ.”
“Trong mắt hắn, ‘kho tàng’ này là thứ quý giá nhất trên đời.”
“Bất kể là ai, và bất kể sử dụng phương pháp nào, chỉ cần muốn hỏi về bí mật này, sẽ khơi dậy lòng thù địch mãnh liệt của hắn.”
“Ta có thể thông qua năng lực của mình cưỡng ép đột phá cơ chế tâm lý này, tuy nhiên, dù sao thì hắn cũng chỉ là một người bình thường, ý chí của hắn quá yếu ớt, khi ta đột phá cơ chế tâm lý này, rất có thể lý trí của hắn sẽ sớm sụp đổ, cuối cùng vẫn không hỏi được gì.”
“…”
“Điều này ít nhất cho thấy hắn thực sự bị ảnh hưởng bởi dị biến giả. Phỏng đoán của Hùng Hài Tử là đáng tin cậy. Vừa rồi, khi hắn trở nên kích động, ta thực sự có thể cảm nhận được dao động sức mạnh tinh thần của hắn đang trở nên dữ dội hơn, thậm chí có khuynh hướng bức xạ ra bên ngoài.”
“Điều này cho thấy ai đó đã gieo vào lòng hắn một sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ.”
“Loại sức mạnh tinh thần này đã mượn thân thể của hắn để gây ảnh hưởng đến những người khác…”
“Nếu không phải vì chúng ta đều là dị biến giả, nói không chừng chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hắn và trở thành một trong những người theo đuổi kho tàng.”
“…”
“Chậc chậc…”
Thằn Lằn không kìm được mà ngắt lời:
“Nhân viên điều tra sự cố liên quan đến kho tàng cũng tham gia vào cuộc truy đuổi kho tàng, thật thú vị…”
“Ha ha.”
Tửu Quỷ mỉm cười và nói với Trần Tinh:
“Ngươi có thể nhìn ra hắn bị ảnh hưởng bởi cái gì không?”
Trần Tinh lắc đầu nói:
“Ta không thể.”
Nói xong, cô liếc nhìn Lục Tân.
Lục Tân hiểu ý Trần Tinh, lắc đầu nói:
“Trên người hắn không có quái vật tinh thần.”