Chương 858: Đặc Tính Riêng
Thanh Cảng dự doán không sai, năng lực của Búp Bê đúng thật là vẫn không ngừng tăng lên.
Cô của trước kia phải đợi người khác nhìn thấy thì mới có thể mê hoặc.
Nhưng cô của hiện tại đã có thể thông qua cách ảnh hưởng nào đó tương tự như tràng vực để khuếch tán năng lực của chính mình.
...........
"Đặc tính của cô ấy rất lợi hại đó..."
Mẹ Lục Tân ngồi ở sau xe, bên cạnh là em gái đang ngồi xổm với vẻ mặt u uất nhìn về phía trước.
Dường như con bé cảm thấy người ngồi phía trước cùng Lục Tân vui đùa phải là nó mới đúng.
"Đúng vậy, ta có thể cảm nhận được phóng xạ tinh thần ở chung quanh càng lúc càng dày đặc, phạm vi ảnh hưởng cũng đang lan rộng."
Lục Tân gật đầu, nói:
"Nó đều xuất phát năng lực của cô ấy à?"
"Cô ấy còn chưa phô diễn năng lực nữa."
Mẹ Lục Tân cười nói:
"Đó chỉ là đặc tính riêng của cô ấy mà thôi, chỗ nào có cô ấy thì dù lực lượng tinh thần thuộc về ai cũng không quan trọng."
Lục Tân có hơi ngạc nhiên, hắn khẽ nhếch miệng rồi quay đầu nhìn Búp Bê.
Hắn hiểu ý của mẹ, cũng chợt nhận ra một vấn đề.
Thực ra, từ trước đến nay Thanh Cảng đã hiểu lầm cô ấy.
Mấy vị giáo sư, chuyên gia kia của Thanh Cảng vẫn luôn cho rằng Búp Bê là vì không học được cách khống chế năng lực của mình nên chỉ có thể được bảo vệ. Trọng điểm của công tác là việc cố gắng dạy Búp Bê cách tự kiểm soát năng lực.
Nhưng trên thực tế thì Búp Bê vẫn luôn rất cố gắng tự khống chế và kiểm soát năng lực của mình.
Sở dĩ cô càng ngày càng thể hiện nhiều ảnh hưởng tiêu cực như vậy là vì tốc độ phát triển của cô đã vượt qua giới hạn kiểm soát của bản thân.
Năng lực của cô quá mạnh mẽ dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực quá lớn.
Nhận ra được chuyện này, Lục Tân chợt thấy thương cảm cho Búp Bê.
Thực ra Búp Bê vẫn luôn rất cố gắng mà....
Chẳng qua là người khác không đủ khả năng để thấu hiểu cô ấy, còn tưởng cô ấy rất khờ khạo.
Cũng khó trách lúc hắn cho cô cởi trói, cô lại vui vẻ như vậy.
Sự thật là vì bình thường cô phải kiềm chế chính mình, kiềm chế một cách quá đáng.
.............
"Phù..."
Lục Tân định nhắc Búp Bê phải khống chế lại năng lực một chút để dễ nắm bắt tình hình hơn nhưng cuối cùng hắn lại không nói, hắn chỉ kéo thắng tay, đạp chân ga rồi phóng nhanh như một con dã thú điên cuồng chạy trên đường lớn.
Hiếm có dịp được thư giãn thì cứ để cho cô ấy thoải mái hóng gió cũng được.
"Làm sao để cô ấy không mệt mỏi như hiện giờ nữa nhỉ?"
Nhìn thấy dáng vẻ cô gái cười vui vẻ bên cạnh, Lục Tân liền liếc nhìn mẹ ngồi ở sau thông qua kính xe phía trước.
Hắn còn nhớ rõ bản thân còn một nhiệm vụ chính là "bầu bạn" với Búp Bê.
Đối với nhiệm vụ này hắn vẫn luôn rất cố gắng tìm hiểu và hoàn thành.
Ví dụ như bầu bạn thì phải làm đến mức độ nào thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?
Dù cho trước đây Lục Tân không chuyên nghiệp đến mức có thể hiểu được nó, thì hiện tại sau khi trải qua bài học về lý thuyết bảy bậc thang, ít nhiều hắn cũng đã nắm vững được một vài kiến thức chuyên môn không thua kém gì người khác, hắn còn biết điều mà Thanh Cảng quan tâm nhất ở Búp Bê lúc này là gì.
Là tính ổn định.
Nếu dị biến giả như Búp Bê có thể tự kiểm soát lực lượng của mình một cách thành thạo, đồng thời sống và làm việc giống người bình thường thì chắc hẳn mọi người sẽ rất vui khi nhìn thấy điều đó đúng không?
Nhất là khi Lục Tân nhìn thấy mặt vui vẻ của cô thì hắn cũng chợt hiểu được nội tâm của cô gái này.
Thực ra cô ấy cũng không thích phải chèn ép chính mình.
Cô cũng muốn buông bỏ mọi trăn trở để sống như người bình thường mà thôi.
.......
Tất nhiên, để giúp một người kẹt giữa giai đoạn thứ ba và giai đoạn thứ nhất trở nên bình thường là một vấn đề vô cùng nan giải.
Những hiện tượng mà hắn đang quan sát được đủ để chứng minh năng lực của Búp Bê dường như đã kinh khủng đến mức độ nhất định rồi.
Xung quanh cô có thể hình thành một tràng vực không giới hạn.
Mọi người bên trong tràng vực đều vì sự tồn tại của cô mà trở nên điên cuồng.
"Con quan tâm cô ấy quá nhỉ?"
Mẹ Lục Tân không trả lời trực tiếp mà mỉm cười hỏi lại.
"Làm gì có....."
Lục Tân vội vàng phủ nhận, hắn giải thích:
"Bọn con chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi."
"Về trách nhiệm thì cô ấy vẫn là đội viên của con ấy."
".............."
Mẹ Lục Tân mỉm cười, bà cũng không thèm vạch trần mà chỉ nhẹ giọng cười, nói:
"Trước đây ta đã nói với con rằng lý thuyết bảy bậc thang này đã được các nghiên cứu viên phân tích và xây dựng để người đọc dễ hiểu, nó giống như một mô hình lý thuyết vậy. Tuy nhiên sự phát triển trong thực tế không nhất định phải chi tiết, tuần tự từ thấp đến cao theo hệt như vậy, cũng có thể có vài người khi dị biến thì đã sinh ra ở một vị trí rất cao thì sao?"
"Đương nhiên có được thì sẽ có mất. Khi sinh ra ở vị trí cao thì nhất định họ sẽ được bù đắp một thứ gì đó."
''.............. ''
Lục Tân nhanh chóng nắm bắt được một vài thông tin từ câu nói của mẹ, hắn vội hỏi:
"Nói cách khác là có thể chữa khỏi cho cô ấy đúng không?"
"Có lẽ cô ấy đã được bù đắp gì đó?"
"................"
Bà cười nhìn Lục Tân rồi duỗi người, nói:
''Sao con lại hỏi ta chuyện này?"
"Con đã lớn rồi, con còn tham gia vào cái nghề đặc thù này, được tiếp xúc với nhiều người chuyên nghiệp và tài liệu chuyên môn như vậy, lại học hành rất nghiêm túc, còn ta chỉ là chủ của một gia đình thôi, sao có thể can thiệp vào mấy chuyện chuyên ngành này của các con được..."
"..........."
Ánh mắt Lục Tân trở nên u oán.