Chương 86: Nhân Viên Gương Mẫu
Đương nhiên, ngoài lý do này, bản thân việc đào tạo cũng là một việc đáng để cảm thấy vui mừng.
Nếu chỉ đơn giản là lợi dụng, đối phương hẳn là không cần phải hao tâm tổn sức để dạy cho hắn nhiều thứ như vậy.
Họ ra sức đào hắn, chứng tỏ họ cũng rất coi trọng hắn.
So với chuyện này thì những thứ nhỏ nhặt như có chân gà trong bữa cơm tối do Văn phòng An ninh chuẩn bị lại có vẻ hơi nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
Việc đào tạo bắt đầu từ hôm nay và cứ như vậy tiếp diễn đều đặn.
Kể từ hôm nay, Lục Tân ngày nào cũng đến đây đúng giờ, Ngoài việc trong thời gian ba tiếng đồng hồ ở đây, hắn vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe và đặt câu hỏi với Hàn Băng, khoảng thời gian còn lại, hắn sẽ tự tổng hợp và ghi chú lại. Đôi khi hắn cũng thử thảo luận với Hàn Băng, phân tích một số sự cố ô nhiễm đặc biệt vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn, đưa ra suy đoán về một số phương diện nào đó.
Tuy nhiên, mấy ngày sau đó, Thằn Lằn không xuất hiện nữa.
Lục Tân từng hỏi Hàn Băng và biết Thằn Lằn chủ yếu phụ trách dẫn dắt hắn làm quen với các nhiệm vụ thực địa. Nói cách khác, thực ra hắn ta đang huấn luyện Lục Tân, chỉ có điều, nội dung hắn ta huấn luyện có tính thực tế hơn, trong khi Hàn Băng thì thiên về giảng dạy những kiến thức lý thuyết.
Trong trường hợp không có nhiệm vụ dọn dẹp, có vẻ không dễ gặp được Thằn Lằn.
Lục Tân cảm thấy khá đáng tiếc.
Lần trước hắn ra đi mà không một lời từ biệt, ít nhiều cảm thấy hơi áy náy với Thằn Lằn. Hắn muốn lần sau gặp lại sẽ xin lỗi hắn ta.
Hy vọng hắn ta có thể tha thứ cho hắn.
…
…
Với việc tích cực tham gia huấn luyện như vậy, Lục Tân đương nhiên không còn thời gian đi tuần tra nữa.
Ngay cả ở công ty, hắn cũng không thể làm thêm giờ, chỉ có thể đảm bảo sẽ giải quyết những công việc ở công ty một cách nghiêm túc trong giờ làm việc.
May mắn thay, tiến độ kinh doanh ở công ty vẫn rất suôn sẻ.
Khi Lục Tân bắt đầu tiến hành nghiên cứu thị trường chuyên sâu, những tài liệu do anh Trương gửi nhanh chóng trở nên chi tiết và xác thực hơn, dự án này cũng nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Thậm chí, khi đang chuẩn bị tan sở vào một ngày nọ, anh Trương đã lén la lén lút chạy đến bên cạnh vách ngăn chỗ Lục Tân làm việc, mỉm cười đặt một chiếc phong bì lên bàn của hắn và nói: “Sếp Tiểu Lục, đây là của xưởng sản xuất…”
Lục Tân hơi ngạc nhiên vì anh ta gọi mình là “sếp Tiểu Lục”, hắn vẫn chưa được thăng chức.
Mở phong bì ra xem, bên trong là một khoản tiền tương đương chừng một tháng lương của hắn.
Hắn biết đây là khoản hoa hồng xưởng sản xuất chiết khấu lại khi mua hàng. Hơn nữa, đây có lẽ là một phần chia cho hắn sau khi đã được tính toán cẩn thận.
Thế là, hắn gật đầu và mỉm cười: “Anh Trương, anh vất vả rồi.”
“Ha ha, không vất vả, thật ra làm việc với sếp Tiểu Lục khá là thoải mái!”
Anh Trương mỉm cười rời đi và đề nghị mời Lục Tân đi ăn.
Có điều Lục Tân đã từ chối, và nói rằng hắn sẽ mời anh ta vào lần sau, rồi hắn đưa mắt nhìn anh Trương rời đi.
Sau đó, hắn nhìn phong bì trên bàn rồi không khỏi khẽ thở dài.
Hắn đã bắt đầu có được hoa hồng rồi…
Hắn không khỏi cảm thấy hơi chột dạ. Điều này chắc sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn có thể đạt được danh hiệu nhân viên gương mẫu hay không đấy chứ?
Những ngờ vực lo lắng này nhanh chóng biến mất ngay ngày hôm sau.
Buổi trưa, trưởng phòng vui vẻ bước đến gọi Lục Tân cùng đi hút thuốc, ông ta cười lộ cả hàm răng vàng ố, rồi nói: “Tiểu Lục này, ngươi đã làm rất tốt dự án lần này. Ban đầu, ta còn hơi lo lắng rằng ngươi sẽ không có kinh nghiệm khi thực hiện dự án lần đầu tiên. Kết quả là ngươi đã làm rất tốt. Khách hàng ở thành phố chính đã gửi email tới tỏ ra rất hài lòng đối với công việc của chúng ta và sẵn sàng tiếp tục hợp tác.”
Lục Tân đành phải khiêm tốn bày tỏ: “Đó là điều nên làm!”
“À, danh hiệu nhân viên gương mẫu của tháng này, ta nghĩ không ai có thể tranh được với ngươi đâu!”
Trưởng phòng tỏ ra rất vui vẻ, còn Lục Tân nghe vậy cũng vui mừng khôn xiết.
Trước đây hắn làm việc rất chăm chỉ, còn tăng ca đến rất muộn, không có gì ngạc nhiên khi hắn được nhận danh hiệu nhân viên gương mẫu. Nhưng giờ đây, rõ ràng là hắn rất ít khi làm thêm giờ nhưng công ty vẫn cân nhắc trao tặng danh hiệu nhân viên gương mẫu cho hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy thật may mắn và vui mừng.
Xem ra, chỉ cần làm việc chăm chỉ thì sẽ được đền đáp.
Trưởng phòng có vẻ cũng nhất trí với điều này. Khi hút gần hết điếu thuốc, ông ta bèn hỏi một cách thản nhiên:
“Còn nữa, chuyện đó…Tiểu Lục này, gần đây ngươi còn mang súng đi làm không?”
“Còn chứ!”
Lục Tân gật đầu, rồi trả lời một cách thành thật: “Hơn nữa, ta còn nạp đạn đầy đủ cho nó. Trưởng phòng, ông đừng lo cho ta!”
“Ha ha, không lo, không lo …”
Sắc mặt trưởng phòng thay đổi trông thấy rồi cười khan: “Ngươi hãy cố gắng làm việc cho thật tốt, tháng sau ta sẽ xin công ty đề bạt ngươi lên làm trưởng bộ phận!”
“Cảm ơn trưởng phòng!”
Lục Tân cảm ơn trưởng phòng một cách chân thành.
Ông ta chẳng những cân nhắc đến việc trao danh hiệu nhân viên gương mẫu cho hắn mà thậm chí còn muốn đề bạt hắn nữa ư?
Lúc này, Lục Tân cảm thấy thái độ làm việc nghiêm túc bao năm qua của mình cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng.
Hắn cảm thấy biết ơn cuộc sống hiện tại.