Chương 87: Đợi Mẹ Về
Sau khi kết thúc khóa đào tạo, Lục Tân bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trở về nhà.
Đi dọc theo lối cầu thang tối om để lên lầu, căn nhà số 401, trông rất ấm áp và yên tĩnh.
Thấy trong phòng không có đèn, Lục Tân biết mẹ hắn lại ra ngoài rồi.
Trong căn nhà yên tĩnh chỉ có ánh đèn mờ ảo và chút ánh sáng của đèn neon ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm kính, khiến mặt sàn hiện ra những bóng đen mờ ảo và chập chờn liên tục. Trên đường phố ở dưới lầu thi thoảng có tiếng cười lớn hoặc tiếng khóc lớn của những người say rượu truyền vào trong nhà.
Khi đi ngang qua phòng bếp, xuyên qua lớp kính mờ, hắn có thể nhìn thấy một bóng đen giống như Roshan ở bên trong.
Gần như lấp đầy phòng bếp là tiếng ngáy nặng nề lúc cao lúc thấp.
Cha hắn đang ngủ ở đó.
Trong khe hở của trần nhà gần cửa, giọng hát í a của em gái truyền đến. Con bé đang khẽ hát:
“Đứa bé rất sợ hãi.”
“Sau khi trời tối thì đi tìm mẹ, tìm mãi vẫn không thấy đâu.”
“Không biết mẹ đã đi đâu rồi!”
“Đứa bé rất sợ hãi.”
“Con quạ trên cây nói với nó rằng mẹ đang ở ngay bên cạnh ngươi kìa,"
“Bà ấy đang cười với ngươi!”
Lục Tân nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên mặt hắn nở một nụ cười.
Em gái lại hát lạc điệu.
Ăn xong bữa tối tại Văn phòng An ninh, Lục Tân rón rén trở về phòng ngủ.
Cả nhà bọn họ đang sống trong một căn nhà với một phòng khách và hai phòng ngủ. Căn nhà tuy nhỏ nhưng rất ấm cúng. Bình thường Lục Tân hay ở trong phòng ngủ thứ nhất. Mẹ hắn ở trong phòng ngủ chính và cha hắn thì thường xuyên ở trong bếp. Em gái sẽ ngủ ở trên trần nhà gần cạnh phía cửa. Nhưng phần lớn thời gian, con bé đều ngồi xổm trên sô pha, vừa ôm gấu bông, vừa xem phim hoạt hình suốt đêm.
Trong căn phòng ngủ bé nhỏ đơn sơ với chỉ một cái giường, một cái ghế dựa và một cái bàn làm việc, Lục Tân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi sau đó bật đèn bàn lên, yên lặng lật xem những tài liệu và hồ sơ về các ô nhiễm đặc biệt có liên quan, và bắt đầu ôn tập đơn giản.
Đồng thời, hắn cũng đang đợi mẹ về, phải tìm cơ hội để trò chuyện cùng bà ấy thôi.
Kể từ sự cố ở nhà máy lần trước, hắn vẫn luôn muốn tìm mẹ để nói chuyện rõ ràng, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội.
Gần đây, hành tung của mẹ hắn có chút kỳ lạ, bà ấy thường xuyên ra ngoài, nói rằng đã kết giao với một vài người bạn mới.
“Phương pháp xử lý nguồn ô nhiễm thứ cấp…”
Dưới ngọn đèn bàn chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, Lục Tân im lặng ôn lại những gì học được hôm nay: “Ảnh hưởng của việc phát sinh nguồn ô nhiễm thứ cấp…Thay nguồn ô nhiễm chính để thực hiện ý chí, ảnh hưởng đến môi trường xung quanh…Hầu hết đều là sự bù đắp được hình thành khi nguồn ô nhiễm chủ thể thiếu cảm xúc nội tâm…Một số ít vụ án chứng minh rằng một số nguồn ô nhiễm chủ thể nào đó có khả năng chia tách hai hoặc nhiều ô nhiễm thứ cấp …”
“Khả năng của các nguồn ô nhiễm thứ cấp chủ yếu là sự kéo dài của chủ thể, chưa quan sát đánh giá được có vụ án nào phân biệt khả năng hai điều này…”
“Phương pháp xử lý: Tiêu diệt chủ thể của nguồn ô nhiễm, tìm ra chuỗi logic các nguồn ô nhiễm chính và thứ cấp…”
“Trường hợp tồn tại độc lập của các nguồn ô nhiễm thứ cấp: Chưa được chứng thực…”
“…”
Lục Tân tương đối quan tâm đối với phần kiến thức lý thuyết này.
Lần trước khi thấy nguồn ô nhiễm thứ cấp của nguồn ô nhiễm đặc biệt số 039 trong nhà máy, hắn rất quan tâm. Vì hắn muốn biết liệu tình huống này có thể giải thích cho những vấn đề xuất hiện hiện tại của hắn ở một mức độ nào đó hay không.
Dù nói vậy, nhưng bề ngoài nguồn ô nhiễm thứ cấp đó khác với bản thân hắn rất nhiều.
Ví dụ, các nguồn ô nhiễm thứ cấp có thể được cảm nhận được, hoặc thậm chí có thể trực tiếp “nhìn” thấy được.
Nhưng người nhà của hắn lại không có cách nào kiểm tra được.
Ví dụ khác, nguồn ô nhiễm thứ cấp đó trông cứ hơi ngớ ngẩn thế nào ấy, không có cách nào để giao lưu được…
Nhưng những người nhà của hắn, không chỉ có thể giao lưu, mà còn có những tính cách riêng biệt…
Dù có sự khác biệt rất lớn, nhưng suy cho cùng, đó vẫn là biến dị tinh thần gần với trạng thái của hắn nhất mà hắn từng gặp đến thời điểm hiện tại.
Vì vậy, khi được học về những khiến thức này, hắn đặc biệt nghiêm túc.
“Cộc, cộc, cộc…”
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Lục Tân đang chăm chú học bài thì nghe thấy tiếng gót giày giẫm lên sàn lát gạch ngoài hành lang.
Hắn biết mẹ đã về.
Thế là, hắn liền cẩn thận đứng dậy rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.
“Cộc, cộc, cộc”
Tiếng giày giẫm trên sàn ở ngay trước cửa, sau đó cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra.
Căn phòng bắt đầu trở nên sáng sủa do mẹ hắn bật đèn.
Mẹ hắn xuất hiện trong bộ đầm âu màu trắng, trên tay xách theo một chiếc túi, đầu đội một chiếc mũ phớt màu đỏ, gương mặt trang điểm nhẹ. Dưới ánh đèn mờ ảo, trông bà ấy thật thanh lịch và quyến rũ. Bà ấy nhẹ nhàng đóng cửa và cởi đôi giày ra, sau đó vừa đặt túi xách ở bàn trà bên cạnh, vừa thay đôi dép lê, và mỉm cười với Lục Tân: “Đã muộn như vậy rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?”
Lục Tân gật đầu rồi nói: “À, ta đang đợi ngươi.”
“Ôi chao, thật xin lỗi, ta chơi vui quá…”
Mẹ hắn mỉm cười, rồi khoát tay lên vai Lục Tân rồi cùng bước vào phòng: “Con người cô Trần này thật là tốt!”
“Cô Trần…”
Lục Tân cảm thấy vô cùng bất lực về điều này.
Mẹ hắn thường kết giao với một số bạn bè, có điều Lục Tân chưa bao giờ gặp mặt họ.