Mặt Trăng Đỏ

Chương 867: Thương Lượng

Chương 867: Thương Lượng


Nhưng khi mục sư xuyên mảnh ruộng mọc đầy cỏ dại, bước tới trước cây cầu rồi, lại bất chợt dừng bước.
Vì lúc này, trên cầu đã xuất hiện một cậu nhóc ngồi khoanh chân giữa cầu. Hắn mặc trên người một bộ quần áo sạch sẽ, thứ mà chỉ những người sống trong thành phố Cao Tường mới được mặc, trước mặt là một cái bàn gấp đơn giản, gọn gàng, phía trên còn đặt một chiếc máy tính xách tay.
Hắn thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, trên mặt mang cặp kính thật dày.
Lúc này một mình hắn lẳng lặng ngồi giữa cầu, nghiêm túc gõ gõ gì đó trên máy tính. Bên cạnh hắn còn có hai người đang đứng: một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục chiến đấu màu đen, dáng người cao gầy, nóng bỏng. Cô tựa người vào chiếc xe gắn máy đậu gần đó, trên mặt đeo một cặp kính râm to bản, trong tay cầm theo một khẩu súng.
Một người khác là một cô gái trẻ mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Cô ngồi trên trụ cầu, trong tay là một cái bình giữ nhiệt.
Khi phát hiện mục sư đã tới, các cô đòng loạt xoay người, tầm mắt dừng lại trên người mục sư.
...
Khi mục sư dừng bước, tiếng bộp bộp phía sau lưng cũng biến mất.
Mục sư mỉm cười, chầm chậm tiến về phía trước, ngẩng đầu nhìn cậu nhóc trên cầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười ấm áp:
"Đây là kế hoạch của Thanh Cảng các ngươi sao?"
Giọng điệu của hắn vô cùng nho nhã và lễ độ, bàn tay vỗ nhẹ nơi ngực phải, như đang hành lễ với họ.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lại để lộ vẻ khinh miệt:
“Thành thật mà nói, các ngươi khiến ta ngạc nhiên là bao."
"Mục sư Nguyện Vọng của giáo hội Khoa học và Công nghệ?"
Cô gái tóc ngắn đang tựa người vào xe máy bỗng đứng thẳng lưng lên, dáng người thì yểu điệu, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.
"Hiện tại, chúng ta hoài nghi ngươi thuộc tổ chức truyền giáo giáo hội Khoa học và Công nghệ đang định làm chuyện có hại cho Thanh Cảng chúng ta, cho nên chúng ta quyết định chờ ngươi ở đây, hy vọng ngươi có thể theo chân chúng ta về điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nếu ngươi muốn phản kháng, vậy đánh một trận đi rồi nói tiếp."
"..."
"Chuyện này..."
Trên mặt mục sư hé ra nụ cười mỉm, tựa như thật sự rất vui vẻ. Hắn nghiêm túc hành lễ lần nữa, ôn hòa nói:
“Ta xin giải thích cho lời nói cuồng vọng ban nãy của mình. Tại vì phía sau có một cái bóng cứ bám riết theo ta mãi, nên tâm trạng của ta không được vui cho lắm.”
“Bây giờ, ta chính thức đặt ra câu hỏi cho các ngươi."
"Thanh Cảng các ngươi đã thật sự chuẩn bị tốt cho kế hoạch ngăn cản ngăn cản giáo hội Khoa học và Công nghệ chúng ta sao?"
"Có lẽ chúng ta có thể thương lượng. Ví dụ như ta sẽ thỏa mãn một điều ước của mỗi người các ngươi, đổi lại các ngươi phải nhường bước..."
"..."
"Không thương lượng gì hết."
Cô gái tóc ngắn khẽ mở miệng:
“Dù sao các ngươi đã giết rất nhiều người của Thanh Cảng chúng ta."
"Thời điểm mà các ngươi không xem tính mạng của các đồng nghiệp Thanh Cảng chúng ra ra gì, giữa chúng ta đã không còn cơ hội thương lượng nữa."
"..."
"Ha ha..."
Lúc cô gái tóc ngắn kia nói chuyện, mục sư hơi cúi đầu, như thể không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Hắn vẫn đang cười, chỉ là trong tiếng cười có xen lẫn chút cảm xúc khác thường. Hắn nhỏ giọng đáp:
“Ta thừa nhận, Thanh Cảng thật sự đã khác xa so với bốn năm về trước, nhưng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc thứ gì đã cho các ngươi dũng khí lớn như vậy..."
"Khiến các ngươi dám trực tiếp xuất hiện trước mặt ta thế?"
"..."
Cô gái tóc ngắn ngây ngẩn một hồi mới hiểu ra lời của hắn có ý gì.
Trên mặt cô để lộ biểu cảm chán ghét, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại:
“Thời gian cấp bách, chúng ta không có công phu thiết kế nhiều thứ linh tinh rối loạn như vậy."
"Chờ ngươi ở đây, sau đó bắt lấy ngươi, chính là kế hoạch của chúng ta."
"Nếu ngươi cảm thấy đó là một sự xúc phạm đối với mình, vậy ta thành thật xin lỗi ngươi một tiếng. Vì cuối cùng thì trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một tên tội phạm mà thôi!”

“Ta chỉ là một tên tội phạm?”
“Mà thôi?”
Lời nói của cô gái tóc ngắn khiến trong lòng mục nảy sinh một cảm giác kỳ quái, vẻ mặt hắn cũng trở nên hơi bất lực.
Hắn rất không thích những lời này của cô gái tóc ngắn, cũng không thích sự khinh thường mà cô dành cho hắn.
Biết được hai người đồng nghiệp đã rơi vào tay Thanh Cảng, trong lòng hắn vốn đã vô cùng tức giận, cơn tức giận này gần giống với cảm giác của một con sư tử bị người ta khiêu khích, nhưng hắn là một người có giáo dục, nên khi đối mặt với dị biến giả của Thanh Cảng, hắn vẫn giữ phép lịch sự.
Nhưng cuối cùng, sự lịch sự của hắn lại không được đáp lại?
Lúc này, tâm trạng của hắn thật sự không tốt lắm, đồng thời, ánh mắt của hắn cũng trở nên u ám.
Trên cây cầu phía đối diện, Trần Tinh không dám chủ quan, đôi mắt dưới cặp kính râm của cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào mục sư.
Tuy nhiên, đối phương rất nhạy bén và không cho cô cơ hội giao tiếp bằng mắt.
Từ trên người mục sư, cô cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm. Cùng lúc đó, cô dứt khoát rút súng ra và cầm trên tay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất