Chương 866: Đồ Chơi Của Chúng Ta
Đối với chúng nó mà nói, vết bánh xe này không có ý nghĩa gì cả, thứ chúng đang truy lùng mà mùi hương khiến chúng phát điên cơ. Nhưng mùi hương kia đã trở nên vô cùng nhạt, thậm chí gần như biến mất, làm chúng nó luống cuống cả lên.
Dọc theo con đường hẻm, ngươi cướp ta đoạt, chen chen lấn lấn muốn nhanh chóng lao về phía trước.
Cuối cùng, sâu trong con hẻm nhỏ, trước một tảng đá lớn lăn từ đỉnh núi xuống, chúng nhìn thấy chiếc xe cải tiến kia. Chỉ là trong xe trống rỗng không một bóng người, cửa xe cũng mở toang hoang nhưng chúng cảm nhận bên trong còn lưu lại dấu vết của cỗ sức mạnh tinh thần kia.
Vô số quái vật tinh thần liều mạng chen đến trước chiếc xe, tham lam cướp đoạt chút sức mạnh tinh thần còn sót lại. Vì không khí bị chèn ép quá mức nên chiếc xe cải tiến cũng nhẹ lắc lư theo.
Rắc rắc...
Trên kính xe bỗng xuất hiện vết nứt, sau đó vết nứt dần dần lan rộng, rồi đột ngột vỡ vụn. Chút sức mạnh tinh thần còn sót lại này không đủ để thỏa mãn chúng.
Vì thế biết bao nhiêu con quái vật dù có chen vào được xe hay không cũng thình lình ngửa đầu lên trời.
Mấy trăm con mắt mọc khắp người đồng loạt để lộ vẻ thèm thuồng.
Từng cái miệng mọc dày đặc trên gương mặt người có nụ cười cứng ngắc kia đồng thời phát tiếng thét chói tai nhức óc.
"Này..."
Nhưng đúng lúc này, bỗng có giọng nói vọng xuống từ phía trên. Vô số quái vật tinh thần đồng loạt ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh núi có một người thanh niên đang ngồi xổm.
Bên cạnh hắn là một cô gái cầm dù che nắng, trên người mặc chiếc váy đen dày, lơ lửng giữa không trung.
Tuy hiện tại cô gái này hình nhu đã dùng cách gì đó để che đi sức mạnh tinh thần khiến người khác phải điên cuồng, nhưng đám quái vật tinh thần truy lùng tới đây vẫn cảm giác được cô ấy chính là nguồn gốc của sự hấp dẫn lạ thường kia.
Những con mắt trên người chúng chớp liên tục, trên từng gương mặt đều để lộ biểu cảm vui mừng.
Dù vậy, chúng không vội vã xông tới, nguyên nhân là vì người trẻ tuổi ngồi xổm bên cạnh cô gái kia.
Lúc này, hắn đang mỉm cười nhìn xuống chúng, cằm hắn khẽ hất hất, dường như đang kiểm kê số lượng đám quái vật tinh thần này vậy.
Kế tiếp, trên mặt hắn nở nụ cười thật tươi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa:
“Bây giờ có thể bảo đảm chúng sẽ không trốn thoát được rồi chứ?"
"Cộp cộp cộp..."
Tiếng bước chân tao nhã vang lên dòn dã từ phía sau con hẻm nhỏ, tựa như có ai đó đang dẫm đôi giày cao gót lên trên nền đất khô cứng vậy.
Tiếng bước chân này chẳng vang dội là bao, nhưng đủ khiến tất cả quái vật tinh thần cảm nhận được nỗi sợ khác cốt ghi tâm.
Vài phút trôi qua, trong thung lũng hình như ngày càng tối.
Tuy khu sơn cốc này đã bị bên ngọn núi lớn hai bên chặn đứng ánh mặt trời, nhưng dù sao bây giờ cũng đang là ban ngày, ánh sáng vẫn rất đủ. Nhưng lúc này, ánh sáng xung quanh như đang bị ai đó thong thả hút đi mất, cảnh sắc bỗng trở nên âm u, như bị bóng râm che phủ. Quan trọng nhất, mảnh bóng râm này đang không ngừng đậm lên, từ màu xám, nó dần dần có xu hướng chuyển sang màu đen tăm tối.
"Hì hì..."
Tiếng cười khả ái mà quái dị vang lên:
“Anh ơi, những thứ này đều là đồ chơi của ta sao?"
"Đừng nói bậy."
Chàng thanh niên ngồi trên đỉnh núi bác bỏ lời con bé, còn sửa lại cho đúng:
“Chúng rõ ràng là đồ chơi của chúng ta..."
Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng đám quái vật tinh thần vừa vọt vào con hẻm nhỏ bỗng cảm thấy rất kỳ quái.
Đáng sợ quá đi...
...
Mục sư nhanh chân đi ra khỏi thôn trang, dọc theo còn đường nhỏ phủ đầy cỏ dại, bước từng bước về phía trấn nhỏ Khai Tâm.
Mặt trời treo lơ lửng giữa đỉnh đầu, nhưng không hiểu sao cả người lại cảm thấy lạnh lẽo. Có lẽ là vì ở vùng hoang dã này không có thứ gì chắn gió, mà cũng có thể là do tiếng bước chân như ẩn như hiện phía sau.
Rõ ràng lúc đi về phái trước, bản thân có cảm giác đằng sau có ai đó đang bước theo, nhưng khi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mỗi mảnh đất hoang vu vắng lặng.
Nhìn từ góc độ này, có lẽ mục sư là một người rất lạc quan. Hắn không quay đầu lại, cũng không cầm khẩu súng ngắn trong tay lên đe dọa, chỉ một mực vội vàng bước về phía trước.
Một tay hắn cầm cái thùng màu bạc, màu tay cầm khẩu súng ngắn, thậm chí còn thảnh thơi đập đập lên đùi, tựa như một lữ khách đang vừa hành hương, vừa khẽ hát vu vơ vậy.
Tiếng bước chân bộp bộp đằng sau vẫn tiếp tục vang lên. Nhưng ngoại trừ tiếng bước chân và cảm giác lạ thường tới từ phía sau, còn lại chẳng có gì nữa.
Chẳng có một bàn tay đột ngột đặt lên vai, cũng chẳng có viên đạn nào bất chợt bay xuyên qua ngực.
Dường như người kia chỉ muốn yên lặng đi theo và quan sát hắn mà thôi.
...
Bước thấp bước cao, chân chạm đất, hai tiếng vang lên, cứ thế mục sư dần rời xa thôn trang, đi sâu vào khu hoang dã.
Con đường nhỏ nguyên bản là đường mòn, rộng khoảng hai mét; nhưng bây giờ, vì bị cỏ dại che phủ, nên chỉ có thể nhìn thấy một con đường trải thảm cỏ, kéo dài ra phía xa xa. Cách đó mấy trăm mét là một con sông rộng bảy tám mét, bắc ngang qua sông là một cây cầu bằng đá.
Sức sống của những cây cầu ở thôn quê dường như vô cùng mãnh liệt, dù ba mươi năm trôi qua thì nó vẫn đứng vững giữa hai bên bờ sông.
Băng qua cầu là sẽ đến được trấn nhỏ Khai Tâm.