Chương 875: Giải Quyết Xong
Lần đầu tiên hắn phát hiện viên đạn mà hắn bắn ra một cách chắn chắn lại không theo ý mình.
"Bước đầu suy đoán chắc là lực tràng tinh thần bên cạnh hắn...."
Trần Tinh liếc nhìn mục sư:
"Từ khi hắn xuất hiện trước mặt chúng ta là đã triển khai một loại lực tràng tinh thần rồi, với cả hình như hắn có thể điều chỉnh lực lượng bên trong lực tràng tinh thần này để khúc xạ và bóp méo sự tấn công của chúng ta, cho dù là năng lực chúng ta hay là đạn đặc biệt đều sẽ tiếp cận lực tràng trước rồi mới tiếp cận đến hắn, mà bên trong lực tràng này hắn lại có một không gian điều khiển nhất định...."
"Nhưng có lẽ chỉ khi hắn xác định được ý đồ thật sự của đối thủ thì hắn mới có thể điều khiển mà thôi."
"Nhưng không ai có thể nắm bắt ý đồ của Hùng Hài Tử, cho nên...."
"............."
"Đó không chỉ là năng lực."
Lúc này, Tửu Quỷ ôm Bà Đồng đi đến rồi đặt cô nằm nghỉ ở trên một bãi cỏ mềm mại, sau đó xoay người nói:
"Ta nghi ngờ ngoại trừ năng lực của bản thân, hắn còn có một một loại kéo dài nào đó giúp năng lực của hắn có thể cùng lúc đối phó với sự công kích của mấy người chúng ta, chứng tỏ hắn đã đạt được giai đoạn thứ hai, nhưng khả năng liên tục phát huy năng lực của hắn lại không giống chuyện mà người giai đoạn thứ hai có thể làm được."
Thằn Lằn liền hoảng hốt:
"Giai đoạn thứ ba?"
Trần Tinh lắc đầu, nói:
"Nếu là giai đoạn thứ ba thì ngay cả cơ hội cho chúng ta ra tay cũng không có."
Cô vừa nói vừa nhìn quét qua người hắn một lần nữa, cuối cùng dừng lại ở cái rương màu bạc kia, rồi nhẹ giọng nói:
"Có thể hắn đã mượn lực lượng của một vật ký sinh nào đó để gia tăng năng lực của mình, mà điều đáng sợ nhất chính là lực lượng của vật ký sinh này...."
"Thậm chí còn chưa kịp phát huy hoàn toàn."
".............."
Nói đến đây, cô nhớ lại động tác của mục sư khi cố gắng mở rương bạc.
Nghĩ đến tình huống nguy hiểm vừa rồi, ngay cả cô cũng không khỏi sợ hãi.
"Đợi Bà Đồng tỉnh lại là chúng ta có thể biết kết quả điều tra của cô ấy."
Tửu Quỷ nhìn Bà Đồng vẫn đang nửa mê nửa tỉnh mà khẽ thở dài, sau đó cô xoay người đi tìm cái bình giữ nhiệt của mình.
Đồng thời nói:
"Chín mười phần trăm cái cốt yếu của kế hoạch thứ hai nằm trong cái rương này."
Trần Tinh nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Nhiệm vụ hoàn thành."
Nói xong cô hơi xoay đầu, lo lắng nói:
"Cũng không biết đám Đan Binh ở đó ra sao rồi."
...................
"Bặc!"
Lục Tân chậm rãi đi đến chiếc xe cải trang. Đôi giày quân trang cải tiến được may đặc biệt của hắn giẫm lên gương mặt vỡ nát, khuôn mặt này chỉ còn một lớp mặt nạ mỏng, nhưng mắt và miệng vẫn còn động đậy lung tung.
Búp Bê ngoan ngoãn đi theo sau, ánh mắt nhìn trộm hắn mang vẻ sùng bái.
Lúc này cả đoạn đường đã trở nên vô cùng hỗn loạn, mặt đường thì nứt toạc, mấy mảng nhựa đường thì nhô lên, hai bên lại đầy đá vụn, trên mấy phiến đá này còn có dấu vết cứa qua của dao nhọn và mấy lỗ thủng của máy khoan, thậm chí còn có một vài dấu nhìn giống như dấu răng sắc nhọn, khung cảnh hỗn loạn như vừa trải qua ba lần bom rơi lửa đạn.
Mấy con quái vật tinh thần vừa chui vào trong khe núi không không thấy nữa.
Lúc này em gái và ba Lục Tân đều rất hài lòng, một người ngồi trên nóc xe ca hát vui vẻ.
Một người ở trong cái bóng của Lục Tân mà tặc lưỡi.
Trái lại Lục Tân thì không hài lòng cho lắm, bởi vì họ ra tay tàn ác quá.
Còn chẳng sợ sẽ để lại ấn hượng xấu với người khác.
....... Điều đáng mừng là hình như Búp Bê không bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng trông rất vui vẻ.
Vừa rồi lúc đối mặt với quái vật tinh thần, cô ấy cũng không hề lo lắng.
"Giải quyết như vậy không sao đúng không?"
Lục Tân đi đến trước xe, rồi nhìn về phía mẹ đang ngồi ở phía sau, nhẹ giọng hỏi.
Ở trước mặt người khác Lục Tân rất ít khi nói chuyện với người nhà, nhưng ở trước mặt Búp Bê thì hắn không cần bận tâm.
"Vốn dĩ muốn giải quyết chúng rất đơn giản mà."
Mẹ Lục Tân cười nói:
"Vấn đề là vì sao lại để chúng xuất hiện."
Lục Tân gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nam, mà vị trí hắn đang đứng đúng lúc lại bị ngọn núi che khuất, không nhìn thấy gì cả.
Nhưng Lục Tân biết, trên hoang dã lúc này đang có rất nhiều người. Họ mệt mỏi và ngơ ngác đứng ở đó, trên mặt vẫn còn biểu cảm điên cuồng, có người trong số đó đã bắt đầu mệt mỏi nhìn xung quanh, từng cái bóng bị kéo ra rất dài.
Trong lòng một số người đã xuất hiện quái vật, số còn lại thì căn bản còn không biết bản thân đang bị nhốt trong trạng thái gì.
Cho nên, rốt cuộc giáo hội Khoa học Công nghệ bày ra kế hoạch thứ hai này để làm gì?
..................
"Cho dù họ đang cân nhắc điều gì thì kế hoạch thứ hai cũng đã thất bại rồi."
Mẹ Lục Tân hít một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía tây, dọc theo lỗ hổng của con đường, dường như thấp thoáng thấy có một cái trấn nho nhỏ, chỉ là nơi đó đã bị không khí vặn vẹo che lấp, chung quanh còn có sương mù dày đặc, không nhìn rõ được gì.
"Phải đi xem xem mục đích thật sự của giáo hội Khoa học Công nghệ là gì rồi."