Chương 874: Trò Đùa Dai
"Khốn khiếp...."
Những vết đạn trên người mục sư khiến hắn vô cùng đau đớn.
Đau đớn nhưng hắn càng tức giận hơn, cảm giác tức giận như lấn át cả lý trí.
Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận việc mình thân là kỵ sĩ của giáo hội Khoa học Công nghệ mà lại rơi vào tay một tên nhóc. Đối phương nom còn chưa trưởng thành, càng không giống như một chiến sĩ thật sự, bởi vì lúc này hắn đang sợ tới mức run lẩy bẩy.
Một đứa nhóc còn đang run rẩy vì đã nổ súng bắn người, mà lại có thể hạ gục hắn?
Đây là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Bởi vậy, hắn gằn giọng hét lớn, sau đó dùng hết chút sức lực cuối cùng để vươn tay tới rương bạc.
Vấn đề đã được hỏi rồi, bây giờ hắn chỉ muốn mở rương bạc thôi....
Còn tên nhóc đang đứng ở đối diện nhìn thấy hắn mở rương bạc mà cũng không thèm ngăn cản.
Nhược điểm duy nhất của hắn chính là nhát gan, lúc này hắn đã bị dọa đến phát khiếp nên đã quên rằng ngăn cản lại chính là điều quan trọng nhất.
"Bằng!"
Nhưng ngay khi tay của vị mục sư kia đặt lên cái rương thì một viên đạn lóe ra tia điện màu xanh được bắn tới.
Viên đạn này dường như đã được chuẩn bị từ trước, vì sợ lực lượng của tên mục sư bóp méo nên nó không bắn thẳng vào người mà chỉ bắn vào giữa háng của hắn, khi viên đạn vừa tiếp đất thì lập tức nổ ra một dòng điện màu xanh, tác động mạnh đến vị mục sư.
Cơ thể mục sư run lên như bị điện giật, bàn tay vừa đặt trên rương cũng chẳng còn chút sức lực.
Dường như cái rương đã muốn nặng thêm mấy trăm cân nên bàn tay yếu ớt của hắn không thể nào mở ra được.
Chỗ vết thương mất máu quá nhiều càng khiến hắn trở nên vô cùng suy yếu.
Dù sao hắn cũng không phải hệ Người Nhện, nên không có năng lực duy trì sức chiến đấu sau khi bị trúng đạn.
"Bá!"
Cùng lúc ấy, Tửu Quỷ cùng Trần Tinh xông lên từ dưới lòng sông.
Trần Tinh một phát đá văng hai tay của mục sư, sau đó nhắm thẳng vào hai tay của hắn liên tục nổ súng.
Hai tay hắn nát bét.
Sau đó cô lại bắn vào hai đùi, cổ chân và các đốt ngón tay đến khi hắn không còn khả năng hành động.
Còn Tửu Quỷ thì nhanh chóng đến gần rồi gài vào cổ hắn một cái máy ức chế năng lực tự động.
Trận chiến kết thúc.
............
Tửu Quỷ cùng Trần Tinh đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ tay vẫy vẫy với Thằn Lằn đang nằm nhắm bắn ở phía xa.
Một cái hắn nhắm về phía Hùng Hài Tử, cái còn lại nhắm về phía Bà Đồng đang nằm trong bụi cỏ phía sau.
Cũng may, Hùng Hài Tử không bị thương mà chỉ bị hoảng sợ.
Nước mắt lưng tròng, hắn run rẩy nói:
"Ta..... Ta không muốn làm hắn bị thương."
"Không sao không sao...."
Trần Tinh nhìn thấy ánh mắt của hắn liền nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Ngươi đâu có cố ý, vừa rồi cũng không phải ngươi làm hắn bị thương...."
"........... Là hắn tự làm tự chịu."
Giọng nói của cô rất dịu dàng, đồng tử còn hơi hơi đỏ.
Hùng Hài Tử liền ngơ ngác mất mấy giây, sau đó mới dần bình tĩnh trở lại.
Lúc này Trần Tinh mới yên tâm hơn một chút.
Đúng là Hùng Hài Tử mà cô chiêu mộ về vẫn còn là một đứa nhóc.
Nhưng năng lực của hắn rất có ích, là loại năng lực cơ sở của "Trò đùa dai".
Có thể cũng bởi vì ý nghĩ thích trêu chọc người khác nhưng không muốn làm họ tổn thương khiến cho năng lực của hắn rất khó nắm bắt trong tình huống đối phương không có hiểu biết, điều này đã khiến cho vị mực sư có năng lực quỷ dị kia được khai sáng.
Nhưng nhược điểm của hắn cũng rất rõ ràng.
Hắn chỉ là một đứa trẻ nên rất dễ bị dọa sợ.
Nhất là khi năng lực của hắn gây ra tổn thương thật sự thì sẽ càng dễ xuất hiện một loại phản phệ thần bí.
Cho nên, Trần Tinh nhất định phải giúp hắn tạm thời quên đi chuyện này, để tránh gây ảnh hưởng sâu sắc đến cảm xúc của hắn.
Cùng lúc đó, Tửu Quỷ cũng đã ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Bà Đồng.
Nhìn bên ngoài có lẽ Bà Đồng đã bị thương rất nghiêm trọng, tuy cô vẫn còn mặc áo chống đạn có thể giúp cô tránh được mấy phát súng của mục sư, nhưng tác động của loại đạn này vẫn khiến cho lồng ngực của cô có vài chỗ bị gãy xương.
Sau đó, một viên đạn đặc biệt bị mục sư bóp méo còn bắn trúng vai khiến cô ấy vết thương chồng chất, tinh thần cũng trở nên hoảng loạn.
"Mau... mau nhìn xem..."
Lúc này, Bà Đồng đang trong nửa mê nửa tỉnh lại duỗi cánh tay lên trên một cách yếu ớt, đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm:
"Nhìn xem... lớp trang điểm của ta có bị...."
"......"
"Không có, không có, còn đẹp lắm..."
Tửu Quỷ kiểm tra vết thương cho cô rồi mới yên tâm, sau đó cô bất đắc dĩ cảm khái:
"Mấy người trẻ bây giờ haizzz...."
"Trang điểm chẳng ra làm sao...."
".............."
Bụi cỏ đằng xa có tiếng lào xào, là Thằn Lằn đang vội vã chạy đến cùng với cây súng trường:
"Không sao chứ? Không sao chứ?"
"Có ai bị thương gì không?"
"Đấy thấy chưa, đáng lẽ các ngươi phải để ta phụ trách cận chiến, vậy mà các ngươi cứ bắt ta đi bắn lén thôi...."
".............."
Trần Tinh vừa kiểm tra hiện trường xung quanh xong liền xua tay, thở phào rồi nói:
"Cũng may, với năng lực của năm người chúng ta, có thể bắt hắn mà không ai mất mạng là đã tốt lắm rồi. Phải thừa nhận rằng năng lực của giáo hội Khoa học Công nghệ quá mạnh, trong tài liệu của Thanh Cảng chúng ta không hề ghi chép lại năng lực căn cứ vào "nguyện vọng" của hắn...."
"Đúng ha, vậy cuối cùng đó là năng lực gì? ''
Thằn Lằn nhớ lại quá trình chiến đấu vừa rồi mà cũng thầm rùng mình.