Chương 88: Tiểu Lộc Mời
Lần đầu tiên nhìn thấy sự tồn tại của người nhà, hắn đã có một khoảng thời gian rất muốn làm rõ tình trạng của mình. Lúc đó hắn đã từng dò hỏi, những người bạn này rốt cuộc là ai và họ trông như thế nào, nhưng mẹ hắn chỉ cười và trả lời: “Sau này có cơ hội ta sẽ giới thiệu các ngươi với nhau.”
Sau đó qua một khoảng thời gian, khi Lục Tân nhớ tới và hỏi lại, mẹ hắn chỉ khẽ thở dài.
Dù sao thì, hoặc là họ đã về quê, hoặc là bản thân bà ấy cũng đã lâu không gặp họ…
Ngồi bên bàn ăn, mẹ hắn rót một cốc nước, đặt bên cạnh Lục Tân.
Bà ấy chậm rãi ngồi một bên xoa xoa bàn chân mỏi nhừ vì đi dạo quá nhiều của mình, bà mỉm cười rồi hỏi: “Công việc gần đây thế nào?”
“Rất tốt ạ...”
Lục Tân gật đầu, hắn khẽ im lặng một chút rồi nói: “Chuyện ở nhà máy ở phía bắc thành phố lần trước...”
“Ôi chao, ngươi vẫn còn nhớ!”
Nhìn thấy biểu cảm và thái độ có phần nghiêm túc của Lục Tân, mẹ hắn lại che miệng cười và nói: “Ta còn nghĩ ngươi có chuyện gì gấp đấy, đứa con ngốc này. Lúc đó ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, đúng lúc nhìn thấy ngươi và em gái đứng ngây người ra ở đó, để một cô gái nhỏ không biết phải làm sao đứng đó, ngốc nghếch đến đáng yêu, sao có thể không buộc miệng hỏi một câu cho được.”
“Đi ngang qua…”
Câu trả lời này rõ ràng không làm Lục Tân hài lòng.
Hắn im lặng một lúc rồi mới nói nhỏ: “Dạo này ngươi thường xuyên ra ngoài, đang làm gì vậy?”
“Đương nhiên là ra ngoài dạo phố…”
Mẹ hắn cười đáp: “Dù phải lo cho gia đình nhưng ta cũng phải có cuộc sống riêng, đúng không?”
Lục Tân có chút không nói nên lời trước những lời này của mẹ.
Thực ra, thỉnh thoảng hắn cũng cảm thấy người nhà của mình đôi lúc hơi quá bình thường.
Nếu như là trước đây, hắn đã không thể tiếp tục hỏi thêm gì vào lúc này.
Nhưng bây giờ, hắn cũng hiểu rất nhiều về kiến thức và lý luận về phương diện ô nhiễm đặc biệt. Thế là hắn từ từ cân nhắc, đắn đo từng chữ từng câu một, rồi nhẹ giọng dò hỏi: “Cô bé lần trước chúng ta nhìn thấy ở trong nhà máy có phải là một người thật sự tồn tại không?”
Mẹ hắn lắng nghe và mỉm cười: “Đứa con ngốc nghếch này, đó là giả đấy, nó chỉ là một thể tinh thần được tách ra mà thôi…”
Lục Tân khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi hỏi: “Vậy còn…Các ngươi thì sao?”
Khi Lục Tân hỏi câu này, trong nhà bếp, tiếng ngáy của cha hắn đột nhiên ngừng lại.
Trong khoảng trống trên tầng cách trần nhà, đôi mắt sáng của em gái đang nhìn trộm.
“Chuyện như vậy mà cũng phải hỏi…”
Nghe vấn đề mà Lục Tân vừa nghiêm túc hỏi, mẹ hắn lại khẽ cười rồi nói: “Đứa con ngốc nghếch này, bọn ta có phải là thật hay không chẳng phải phụ thuộc vào ngươi hay sao?”
Nghe câu trả lời này, Lục Tân thẩn thờ ngồi bên bàn, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Nhưng mẹ hắn lại khẽ cười và nói: “Cả nhà chúng ta sống cùng nhau, đồng hành và giúp đỡ lẫn nhau. Tình cảm này không phải là chân thực? Nếu sự đồng hành của người nhà không phải là chân thực, vậy theo ngươi thứ gì mới là chân thực?”
Lục Tân nghe những lời này, trong lòng sinh ra một cảm xúc kỳ lạ.
Hắn nghĩ về cuộc sống của chính mình, nó rất thực tế.
“À, đúng rồi...”
Mẹ dường như chợt nhớ ra điều gì đó, bà lấy trong túi ra một lá thư, mỉm cười và đưa tới trước mặt Lục Tân rồi nói: “Lúc nãy ta nhìn thấy thư của ngươi trong hộp thư dưới lầu, tiện thể cầm lên cho ngươi. Là thư từ cô nhi viện gửi đến…Nhưng ta không có xem trộm đâu...”
“…”
“Chị ấy gửi thư làm gì?”
Vẻ mặt Lục Tân hơi giãn ra, hắn cầm lấy bức thư.
Mẹ hắn vừa đứng dậy chậm rãi đi về phía phòng mình, vừa tùy tiện đáp: “Cô ta gọi ngươi đến ăn sủi cảo đấy…”
Bức thư đúng là do cô giáo Tiểu Lộc của cô nhi viện Trăng Đỏ gửi tới. Vì điện thoại nhà chỉ có mẹ dùng, ngay cả Lục Tân cũng không biết số điện thoại là bao nhiêu nên tất nhiên cô giáo Tiểu Lộc cũng không có cách nào tìm hắn qua điện thoại, vì thế mới có chuyện cô viết thư gửi tới đây.
Trong thư nói rằng dạo gần đây, bằng chứng nhận đủ tư cách của cô nhi viện đã được làm xong rồi, mai mốt bọn trẻ sẽ có cơ hội được đến trường, chuyện này khiến cô thấy rất vui. Hơn nữa trước kia cô từng nói sẽ mời Lục Tân một bữa, nên bây giờ cô quyết định sẽ gói một đống sủi cảo, kêu Lục Tân qua ăn chung.
"Thế mà lại làm được thật…” Lục Tân cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thật ra, hắn biết rất rõ bộ dạng bây giờ của cô nhi viện Trăng Đỏ là thế nào. Nơi đó có rất nhiều chỗ không phù hợp với tiêu chuẩn mà phòng hành chính đề ra, diện tích thì nhỏ, điều kiện lại kém, cả cô nhi viện chỉ có đúng một giáo viên là cô, cộng thêm một bảo vệ. Với điều kiện như vậy, sao có thể lấy được bằng chứng nhận cô nhi viện đủ tư cách chứ. Mà nếu ngay cả một cái tư cách chính quy cũng không có, khả năng nhận được ngân sách ủng hộ của phòng hành chính là bằng không.
Dù trước kia cô giáo Tiểu Lộc thường xuyên chạy đôn chạy đáo đi xin không ít lần nhưng đều trở về trong sự thất vọng. Có đôi khi, đến cả Lục Tân cũng cảm thấy cứ chạy tới chạy lui hoài như vậy cũng không phải biện pháp hay, nhưng cô giáo Tiểu Lộc trả lời hắn rằng: Dù sao cũng rảnh rỗi chẳng có gì làm…
Thế là hắn cũng đành bất lực, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Ai ngờ đâu, bây giờ cô thật sự đã giải quyết được chuyện đó rồi.