Mặt Trăng Đỏ

Chương 89: Đến Cô Nhi Viện

Chương 89: Đến Cô Nhi Viện


"Không phải việc này có can hệ đến mình đấy chứ?"
Lục Tân chợt nhớ tới ở cái thành phố Vệ Tinh này, đại tá Trần dường như rất có quyền có thế, điều này làm hắn cũng không biết suy nghĩ của mình là đúng hay sai.
Kỳ thật hắn có thể cảm giác được thái độ phức tạp mà bộ dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt dành cho mình. Họ rất coi trọng, đồng thời cũng rất cảnh giác, muốn thân cận, nhưng cũng vô cùng cẩn thận với hắn.
Bình thường hắn hay biểu hiện ra mình là người bình tĩnh, phản ứng có hơi chậm chạp, nhưng trái lại, về phương diện này, hắn lại rất nhạy bén.
"Dù thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, có lẽ mình nên ghé qua đó một chuyến…”
Lục Tân âm thầm quyết định. Lúc hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện cửa phòng của mẹ đã đóng chặt, bầu không khí trong nhà tĩnh lặng vô cùng, tựa như ở đây chỉ có một mình hắn.
"Hầy…”
Vốn định hỏi thăm rõ ràng một chút, cuối cùng vẫn bị lừa qua chuyện. Lục Tân cũng chẳng làm được gì, đành yên lặng uống cạn ly nước rồi đứng dậy đi về phòng.
Ngày kế tiếp, sau khi giải quyết xong mấy thương vụ trong công ty, Lục Tân lấy điện thoại vệ tinh ra báo cho bên phía Hàn Băng một tiếng rồi leo lên xe buýt. Hắn tính tới cô nhi viện sớm một chút, vừa hay có thể giúp cô giáo Tiểu Lộc nấu cơm.
Khi xe chạy tới gần cô nhi viện Trăng Đỏ, hắn xuống xe trước, sau đó thong dong đi bộ trên đường. Mỗi lần tới cô nhi viện đều là những lúc hắn thấy thoải mái nhất.
Bởi vì người thân chưa từng cùng hắn tới cô nhi viện lần nào, kể cả em gái.
Sau khi dạo bước một hồi, Lục Tân nghĩ có lẽ nên mua cho mọi người vài món quà, thế là hắn rẽ vào một cửa hàng có biển hiệu được gắn đèn nê ông đang sáng nhấp nháy.
Giống với những cửa hàng trong thành phố Vệ Tinh, tuy chỗ này không quá lớn, nhưng mặt hàng khá là phong phú. Về cơ bản, hàng hóa ở đây được chia làm hai loại, một loại được sản xuất ở thời điểm hiện tại, tuy cách thức đóng gói có hơi thô ráp, nhưng trông rất mới, một loại khác rõ ràng được đóng gói khá tinh tế, nhưng nhìn qua thì hơi cũ. Loại đầu tiên thường là do chủ thành hoặc thành phố Vệ Tinh sản xuất, loại sau thường là do người của đội tìm kiếm nơi hoang vu mang từ ngoài thành vào. Tất nhiên là đã quá hạn sử dụng, nhưng số lượng rất nhiều, mùi vị lại không thay đổi.
Sau khi chọn lựa một hồi, Lục Tân mua mấy gói bánh quy, một gói kẹo lớn, tay xách nách mang đi ra khỏi cửa hàng. Quà cho mấy đứa nhỏ thì khá dễ chọn, nhưng nên tặng gì cho cô giáo Tiểu Lộc thì hắn vẫn chưa biết.
Lúc này trời đã tờ mờ tối, đêm đen âm u cũng dần buông xuống. Cách đó không xa, bên dưới ngọn đèn đường mờ ảo, một bé trai đang ngồi xổm ở đó. Dáng người hắn thiên gầy, nhưng cái đầu có vẻ hơi lớn, quần áo trên người dính đầy bụi bặm, tóc tai cũng trông khá bẩn thỉu. Trong tay hắn cầm một cái rổ mây, bên trong đựng một đống hoa hồng được cắt tỉa dài ngắn không đồng đều, thoạt nhìn có hơi héo rũ. Hắn ngồi đó, nhỏ giọng hô khắp bốn phía: “Có ai mua hoa không…”
Lúc Lục Tân đi ngang qua, hắn bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào: "Anh trai, có muốn mua hoa hồng không?"
Lục Tân nhìn gương mặt nhỏ nhắn và thân hình gầy nhom dính đầy bụi bẩn của hắn, hai chân vô thức bước chậm lại, hắn hỏi: "Bao nhiêu tiền một bông?"
Thằng bé hình như vui lên một chút: "Mười đồng!"
Bàn tay đã nhét vào trong túi của Lục Tân lại rút ra, hắn lắc đầu, nói: "Không mua."
Cậu bé có hơi khẩn trương, nhìn Lục Tân bằng ánh mắt van nài, nói: "Anh trai, mua một bông đi mà. Hoa hồng của ta có ma lực đó, ngươi mua nó, sau đó đưa cho người trong lòng, nhất định cô ấy sẽ thích ngươi..."
“…”
Lục Tân nhìn hoa hồng trong rổ của hắn, lắc nhẹ đầu một cái, nói: "Không đâu, cô ấy sẽ mắng ta xài tiền bậy bạ!"
Dứt lời, hắn mò trong túi ra một đồng tiền xu, bỏ vào cái rổ của cậu bé rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cậu bé ngơ ngác nhìn theo bóng lưng xa dần của Lục Tân, lại cúi đầu nhìn đồng 1 xu trong rổ, mặt mày ngơ ngác cả ra.
"Ngươi đừng đi theo ta nữa…”
Từ đằng xa truyền tới tiếng nói chuyện, một cô gái đeo mắt kính tròn, ăn mặc rất trẻ trung thời thường đang vừa ra sức gạt tay người phía sau, vừa nhanh chân bước về phía này, biểu cảm trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Ở phía sau cô là một chàng thanh niên, trong tay cầm mấy trái táo, mặt đeo kính, trên người khoác một chiếc áo Jacket, bên dưới là một chiếc quần jean. Dường như hắn muốn đuổi kịp cô gái, nhưng lại không dám, chỉ đành chạy chậm phía sau cô:
"Viện Viện, ngươi sao thế, sao bỗng nhiên lại thành ra như vầy?"
Nhưng cô gái lại bước đi nhanh hơn, miệng tiếp tục thuật lại những lời vừa nói trước đó: "Ngươi đừng đi theo ta nữa, rất phiền phức đó, biết không…”
Cậu bé cúi đầu, hét lên một cách yếu ớt: "Có ai mua hoa hồng không…tặng cho bạn gái, cô ấy sẽ yêu ngươi ngay…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất