Chương 880: Nhiệm Vụ Liên Lạc
Lúc đầu, Lục Tân còn suy nghĩ đến việc rốt cuộc thì ai mới là lãnh đạo của nhóm này.
Bây giờ, Lục Tân cảm thấy không cần phải suy nghĩ nữa.
Hắn chỉ cần ngoan ngoãn làm tốt công việc của mình thôi, thật thoải mái…
“Việc phân công nhiệm vụ tạm thời cứ quyết định như vậy, bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị trước khi chính thức thực hiện nhiệm vụ.”
Trần Tinh giống như chỉ vừa quyết định một việc nhỏ không đáng nói, cô khẽ ho một tiếng rồi tiếp tục nói:
“Sẽ cực kỳ nguy hiểm khi phải tiến vào một khu vực bị ô nhiễm nặng. Do đó, sự hỗ trợ vũ trang, hỗ trợ thông tin và kế hoạch ứng cứu khẩn cấp cho các nhân viên điều tra là tuyệt đối không thể thiếu.”
“Cân nhắc đến tính đặc thù của Đan Binh và Búp Bê, có thể nói sự hỗ trợ về mặt vũ trang và kế hoạch ứng cứu khẩn cấp là không cần thiết lắm.”
“Tuy nhiên, sự hỗ trợ về mặt thông tin là một phần thiết yếu.”
“Vấn đề là, bây giờ, bao trùm toàn bộ trấn nhỏ Khai Tâm là bức xạ tinh thần cực kỳ dày đặc, sau khi các ngươi tiến vào bên trong, tín hiệu của chúng ta rất có thể sẽ bị bóp méo, dẫn đến không thể liên lạc được ngay lập tức. Vì vậy, chúng ta cần phải tìm cách giải quyết vấn đề này.”
“Nếu không, việc liên lạc giữa người bên trong và người bên ngoài sẽ bị gián đoạn. Bất kể là chi viện hay là trợ giúp đều vô cùng bất tiện.”
“…”
Lục Tân hơi ngẩn người khi nghe những lời vừa rồi của Trần Tinh.
Nếu không thể liên lạc được thì thật sự rất bất tiện.
Vả lại, nếu ở bên trong khu vực bị bao phủ bởi bức xạ tinh thần kia, e là ngay cả việc sử dụng đạn tín hiệu cũng vô dụng.
Nghe xong những lời vừa rồi của Trần Tinh, Tửu Quỷ thấp giọng bàn bạc với đám người Thằn Lằn.
Họ nhất thời thực sự không có manh mối gì.
Trong tình huống bình thường, một tia bức xạ tinh thần nhẹ sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tín hiệu điện tử, nhưng sau khi bức xạ tinh thần đạt đến một mức độ nhất định, xảy ra tình huống này là khó tránh khỏi. Cục diện mà họ đang gặp phải lúc này hoàn toàn không có cách giải quyết.
Trong lúc cân nhắc về vấn đề này, Lục Tân vô thức liếc nhìn mẹ mình ở bên cạnh.
Mẹ Lục Tân thường xuất quỷ nhập thần, nếu bà ấy có thể phụ trách truyền tin thì…
Nhận ra ánh mắt của Lục Tân, mẹ lập tức quay đầu lại và khẽ mỉm cười với hắn.
Lục Tân lập tức xóa bỏ ý nghĩ này.
Sao mẹ mình có thể làm công việc truyền tin này được?
Tuy nhiên, ý nghĩ này đã gợi cho Lục Tân bất ngờ nghĩ đến một khả năng khác.
“Có lẽ, ta có cách để giải quyết vấn đề này.”
Nghe Lục Tân nói vậy, mọi người xung quanh đều lập tức nhìn Lục Tân với vẻ nghi hoặc.
Bây giờ, họ đang thảo luận về vấn đề làm thế nào để đảm bảo việc liên lạc giữa bên trong và bên ngoài vùng cấm không bị gián đoạn, đây là một loại kiến thức liên quan đến khoa học tự nhiên.
Về kiến thức khoa học tự nhiên, trong các dị biến giả đang có mặt ở đây, Trần Tinh là người có trình độ học vấn cao nhất, kế đến là Thằn Lằn.
Tửu Quỷ đã có tuổi, hiểu nhiều biết rộng, kiến thức chuyên môn cũng không tệ.
Về phần Lục Tân…
Nếu xét về trình độ học vấn, Lục Tân về cơ bản hẳn là có cùng một cấp bậc với Hùng Hài Tử.
Sao hắn có thể giải quyết được vấn đề này?
Lục Tân mỉm cười và nói:
“Ta không có nhiều kiến thức liên quan đến thông tin điện tử, nhưng chúng ta có thể tìm người giúp đỡ.”
Nói xong, Lục Tân lấy ra thiết bị liên lạc màu đen từ trong chiếc túi của mình.
Sau khi ra hiệu với Trần Tinh, Lục Tân bắt đầu mở phần mềm “Kẻ ẩn nấp”.
Trước đây, Lục Tân đã sử dụng phần mềm này một vài lần, bây giờ hắn đã rất thành thạo. Sau khi nhấn nút gọi, thiết bị liên lạc lập tức rung lên.
Không ai trong số những người đang có mặt từng nhìn thấy kẻ ẩn nấp, và cũng chỉ có Trần Tinh mới biết thiết bị liên lạc này được dùng để làm gì.
Nhất thời ai nấy đều mù tịt, ngơ ngác nhìn Lục Tân.
…
Xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mười mấy giây sau, máy dò bức xạ tinh thần bên cạnh đám người Trần Tinh đột nhiên nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Một vòng xoáy yếu ớt chợt xuất hiện trên xà nhà giăng kín mạng nhện của ngôi nhà nhỏ này.
Một lúc sau, một chiếc mũ màu đen chui ra từ trong vòng xoáy, còn có một bàn tay nhỏ bé đang duỗi ra và ấn vào chiếc mũ, tiếp theo là một cái đầu gầy gò với đôi mắt to và một khuôn mặt xấu xí với nụ cười giả tạo.
Sau khi kẻ ẩn nấp này xuất hiện, tâm trạng Lục Tân lập tức tốt lên.
Lục Tân mỉm cười vui vẻ, chuẩn bị cho hắn biết mình muốn làm gì.
Nhưng không ngờ, sau khi chui ra khỏi chiếc mũ, kẻ ẩn nấp rơi thẳng xuống đất, rồi nhẹ nhàng đập đập bụi đất dính trên chiếc mũ.
Sau đó, một cái đầu khác lại chui ra từ bên trên với nụ cười trên môi.
Tiếp theo nữa là cái thứ ba, thứ tư.
Cuối cùng, có tất thảy bảy con quái vật nhỏ đã chui ra, xếp thành một hàng ngay ngắn trên mặt đất trước mặt Lục Tân.
Trong số đó, có hai người đang mỉm cười, năm người còn lại có vẻ hơi rụt rè.
Dưới sự dẫn dắt của hai người đầu tiên, họ đồng thời cởi bỏ chiếc mũ đen trên đầu, cúi đầu chào Lục Tân một cách lịch sự.