Chương 885: Cổ Quái
Mẹ Lục Tân giống như đang thưởng thức nghệ thuật, khi nhìn thấy tác phẩm vừa ý, bà ấy còn khẽ gật đầu.
Cha Lục Tân thì buồn chán đến mức ấn điếu xì gà của mình vào chân một bức tượng điêu khắc có tạo hình bị thiêu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bức tượng điêu khắc dường như khẽ run lên.
Em gái Lục Tân thì tương đối ngoan, khi đi ngang qua những mặt dây chuyền hình đầu người khô quắt, con bé đã len lén giật một cái nhét vào trong túi.
Họ cứ như vậy chậm rãi đi qua đại sảnh này rồi vào sâu bên trong.
Cuối đại sảnh có rất nhiều dãy hành lang thông nhau.
Lục Tân dựa vào trí nhớ của mình, chọn một hành lang về lý thuyết hẳn là gần với trấn nhỏ Khai Tâm nhất, rồi sải bước vào trong.
Lục Tân không tỏ ra quá cẩn thận, bởi vì ở một nơi như thế này, có cẩn thận hơn nữa cũng vô ích.
Một lý do khác chính là, mẹ, cha, em gái và thậm chí cả chú chó con không có da đều đã xuất hiện.
Dẫn theo tất cả người nhà, dắt theo chó, bên cạnh còn có Búp Bê – nhân vật lợi hại nhất Thanh Cảng, hẳn là không cần phải cẩn thận làm gì…
…
Trong lòng nghĩ vậy, Lục Tân càng bước càng thong dong.
Thậm chí bước chân của hắn vô tình đã trở nên hiên ngang giống như dân anh chị.
…
Băng qua đại sảnh, tiến vào hành lang u ám, ngọn đèn dầu treo trên vách tường hai bên bỗng sáng lên.
Nương theo ánh lửa chập chờn mờ ảo, Lục Tân nhanh chóng phát hiện, cái hành lang này không đơn giản chỉ là hành lang.
Nói đúng hơn, đây thật ra là hai hàng kệ sách cao lớn.
Giá sách rất cao, nhìn thoáng qua thì có cảm giác trần nhà cách mình cũng phải hơn 50 mét là ít.
Trên giá sách hai bên hành lang là từng dãy ô vuông ngay ngắn, chỉnh tề, kéo dài xa tít tắp. Bên trong ô vuông là từng chiếc bình làm bằng thủy tinh, trông như bình nước đường trong bệnh viện, cao chừng 20 xăng-ti-mét, miệng bình được bít lại bằng một nút gỗ màu đen.
Ánh lửa xung quanh lặng lẽ tỏa khắp hành lang, thân bình mờ ảo phản chiếu lại ánh lửa lập lòe. Bởi vì giá sách quá dài, trải dọc khắp hành lang nên trông như một hàng ánh mắt đang tóa sáng lấp lánh.
Lục Tân tò mò bước tới trước ô vuông đầu tiên, nhìn vào trong bình thủy tinh, sau đó, trên mặt hiện ra biểu cảm kinh ngạc.
Hóa ra bên trong bình là mô hình cuộc sống thu nhỏ. Cảnh tượng hình như ở hàng thịt, bên trong có nhân viên phục vụ đang làm việc, khách hàng chen lấn nhau, giữa hai quầy bày thịt là một người đàn ông mặc tây trang, vóc dáng có hơi mập mạp, miệng ngậm thuốc lá cuốn, cười híp mắt đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn đánh tiếng chào hỏi với khách hàng.
Người bên trong vẫn còn sống.
Họ có thể đi lại, có thể mỉm cười, mọi thứ vô cùng chân thật, thậm chí, nếu dựa sát lại gần, còn có thể nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ của họ; hệt như một hàng thịt sống sờ sờ bị thu nhỏ lại, nhét vào bình thủy tinh.
Lục Tân nhìn hơn mười giây, cảnh tưởng bên trong vẫn diễn ra sinh động như thật, không hề có chút biến hóa, hình ảnh cũng không lặp lại, tựa như thứ mình thấy bây giờ là khung cảnh thật sự đang diễn ra ở một hàng thịt vậy.
Điểm khác biệt duy nhất là mình đang xem từ bên ngoài bình.
Hắn lặng lẽ thở dài, sờ sờ cái bình thủy tinh kia; cảm xúc lạnh lẽo truyền tới, đúng là thủy tinh rồi.
Lục Tân nhíu mày, gõ nhẹ lên thân bình hai cái.
"Keng keng…”
Lục Tân không ngờ, khi hắn gõ lên thân bình, hàng thịt bên trong như thể xảy ra động đất, tất cả mọi người trở nên hoảng hốt, ngã trái ngã phải, còn có người ngã sóng xoài trên đất. Dường như động tác gõ lên thân bình của Lục Tân đã tạo thành tiếng vang rất lớn nên có rất nhiều người bên trong vội vàng bịt chặt tai, hoảng sợ, hoang mang liếc nhìn xung quanh hòng tìm xem nguyên nhân gây ra chuyện này là gì.
Tất nhiên là họ không thể nhìn thấy Lục Tân đang đứng phía ngoài bình, nên chỉ có thể mê mang nhìn tới nhìn lui.
Bất ngờ là, ánh mắt ông chủ hàng thịt đứng giữa cái bình bỗng tối sầm lại, nhanh nhẹn quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Cách một lớp thủy tinh, ánh mắt của hắn và Lục Tân đối diện nhau, có thể nhận ra hắn đang cực kỳ tức giận.
Miệng hắn đóng mở liên tục, tựa như đang mắng chửi ai đó.
"Ấy..."
Lục Tân bị ánh nhìn của hắn làm cho sửng sốt, vội cười làm lành:
“Ngại quá, quấy rầy rồi."
Cha, mẹ, còn có em gái đứng bên cạnh đột ngột xoay đầu, nhìn hắn đầy khó hiểu.
Em gái chậm rãi vươn tay từ phía sau Lục Tân, định đụng vào cái bình kia. Lục Tân đẩy tay em gái ra chỗ khác, nhỏ giọng nói:
“Chúng ta đi chỗ khác nhìn xem, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối gì khác."
Bước vài bước, họ đi tới trước ô vuông thứ hai, bên trong cũng có một cái bình thủy tinh.
Trong bình bày trí là một quán cơm nhỏ, Lục Tân nhìn tháy trong quán cơm thu nhỏ này có một cô gái trẻ, dáng người thon thả đang nhanh nhẹn dọn dẹp chén đĩa và thức ăn thừa mà khách hàng để lại, sau đó chuyên chú lau bàn. Lúc này có một khách hàng mới tiến vào, cô lập tức nở nụ cười chào mừng, bước qua, đưa thực đơn cho khách chọn món, sau đó viết lên một tờ giấy, thông qua một cửa sổ nhỏ đưa vào nhà bếp phía sau.