Chương 886: Thế Giới Trong Những Chiếc Bình
Khi cô vươn tay đưa tờ giấy kia qua cửa sổ, cái tay bên trong nhà bếp phía sau nhân cơ hội này gãi gãi lòng bàn tay của cô, rồi đưa cho cô một quả cà chua.
Cô gái vui vẻ cười rộ lên, liếc mắt đưa tình với phòng bếp một cái, cắn một ngụm cà chua, sau đó tiếp tục đi làm việc.
...
Lục Tân lẳng lặng nhìn một hồi, rồi tiếp tục đi đến cái bình thứ ba.
Trong bình này là khung cảnh trong nhà của một gia đình. Có một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi, trong tay ôm một đứa bé con con, đang ngồi trên ghế, nhẹ nhàng đong đưa cánh tay ru đứa bé ngủ; cái nồi nhỏ bên cạnh không ngừng bốc khói nghi ngút.
...
Trong chiếc bình thứ tư là một con sông nhỏ chảy ngang qua thành phố. Bên dưới cột điện là một cô bé mập mạp đang xấu hổ bưng kín miệng mình, mà đứng trước mặt cô là một cậu bé mặc sơ mi trắng, vóc người cao gầy. Cậu bé vừa cười vừa bóc lớp da trên đùi gà ra, sau đó nhét vào tay cô bé mập một cái đùi vừa giòn, vừa béo ngậy.
Cô bé mập xấu hổ gặm đùi gà, cậu bé đứng nhìn cô bé ăn, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều.
...
Trong chiếc bình thứ năm là một người đàn ông béo ú đang nằm trong căn phòng màu hồng, ánh sáng mơ màng, không rõ.
Lúc này hắn đã cởi sạch quần áo, cả người trần như nhộng, từng mảng thịt mỡ lấp đầy cả giường. Đối diện hắn là một cô gái thanh tao, lạnh lùng, nhưng trên người lại mặc bộ bikini con thỏ.
Cô nhếch miệng mỉm cười, trèo lên người tên mập nằm trên giường, chậm rãi ngậm lấy “ngón tay” nhỏ nhắn.
"Ấy, chuyện này..."
Lục Tân nhìn một hồi, bỗng cảm thấy hình như không đúng cho lắm.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Búp Bê đang mở to hai mắt, chăm chú nhìn một màn trong bình, thế là hắn vội vàng bịt kín hai mắt của cô ấy.
Lại quay sang bên cạnh, em gái cũng đang trợn tròn mắt, hắn lập tức dùng tay còn lại che mắt con bé.
"Cái này không tốt, không nên nhìn, chúng ta đi xem cái khác..."
Hắn hai tay che kín mắt hai cô bé, lẹ làng chạy qua cái bình này.
...
Nhưng càng đi về phía trước, nỗi nghi hoặc trong đầu Lục Tân không những không được giải quyết, mà ngược lại còn ngày càng nhiều.
Hai giá sách hai bên hành lang rất dài, cũng rất sâu, trong một loạt ô vuông nối tiếp nhau bày rất nhiều cái bình.
Có cái bình như vừa được đặt lên không lâu, có cái thì đã phủ một lớp bụi thật dày, nhưng thứ đựng bên trong không khác nhau là bao, mỗi một cái bình đều chứa những khung cảnh bất đồng, người sống bên trong cũng khác biệt.
Nếu phải tổng kết một câu thì chính là cuộc sống của mỗi người trong số họ đều vô cùng tốt đẹp.
"Nhưng rõ ràng nơi này là viện bảo tàng Tai Ương mà..."
Lục Tân dừng bước, lẩm bẩm với chính mình. Mắt ngước lên, nhìn về phía trước, hành lang như kéo dài vô tận và hình ảnh trong bình cũng kéo dài vô tận.
Mình đến là để điều tra, vậy phải giải thích chuyện này thế nào đây?
"Đây chỉ là ảo giác, hay là thứ gì khác?"
Lục Tân đứng giữa hành lang nghỉ chân, mày khẽ cau lại, nhìn về phía hành lang xa không thấy điểm kết trước mặt.
"Trí tưởng tượng của nhân loại thật phức tạp..."
Mẹ đứng bên người Lục Tân, khẽ ngẩng đầu lên nhìn, mở miệng cảm khái một câu.
"Hình như không phải ô nhiễm thông thường."
Lục Tân nhìn thoáng qua mẹ, nhẹ giọng nói:
“Nếu là ô nhiễm thông thường, lúc này ta đã có thể cảm nhận được, với lại, cho dù có ô nhiễm được ta, cũng không nhất định có đủ khả năng ô nhiễm được các ngươi. Nhưng sự thật là dường như tất cả chúng ta đã cùng tới đây..."
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi bước từng bước về phía trước, nghiêm túc đánh giá vách tường thô ráp và u ám này.
Hắn cau mày, nói:
“Nơi này tạo cho ta cảm giác rất chân thật, nhưng không biết vì sao... ta lại thấy nó rất giả tạo..."
"..."
Cha đứng bên cạnh Lục Tân nở nụ cười lạnh:
“Vậy thì có gì khó, thẳng tay hủy diệt cái chỗ chết tiệt này là xong rồi."
"Quá man rợ."
Em gái đứng gần đó khẽ siết chặt tay:
“Anh ơi, chúng ta đi tìm cái tên mập mạp lúc trước, biến hắn thành món đồ chơi được không?"
Lục Tân nhíu mày, không thèm để ý đến em gái.
Không ngờ em gái lại thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Búp Bê, cười đểu:
“Được không..."
Búp Bê do dự...
"Không được."
Lục Tân đành phải mở miệng đáp lại, cắt đứt ý đồ dạy hư Búp Bê của em gái, nghiêng trang nói:
“Làm chính sự quan trọng hơn."
Nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn mẹ một cái.
Mà mẹ cũng đang quay đầu nhìn lại hắn, trên mặt để lộ nụ cười.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lục Tân lại nhìn về phía vách tường hai bên, nói:
“Bên trong tư liệu mà viện nghiên cứu đưa từng nhắc tới, nhân loại bị ô nhiễm là do một trong bảy khía cạnh bị thiếu sót hoặc ảnh hưởng. Đó là tri giác, cảm xúc, dục vọng, nhận thức, bản năng, trí nhớ, bản ngã."
"Người bị ô nhiễm, hoặc bị ảnh hưởng sẽ xuất hiện sự thay đổi hoặc sự móp méo ở bảy khía cạnh này."
"Dị biến giả đều là người bị ô nhiễm, cho nên dị biến giả cũng thường xuyên xuất hiện vấn đề về bảy khía cạnh này!"
"Điều chúng ta cần làm là tìm hiểu xem là khía cạnh nào xuất hiện vấn đề..."
"Ta cho rằng không thể nào chỗ này lại xuất hiện một viện bảo tàng cổ quái như vậy được."
"Dù sao trước kia, khi ta tới đây, chỗ này vẫn chỉ là một khu hoang dã. Và theo tư liệu mới nhất thì giáo hội Khoa học và Công nghệ cùng lắm mới chỉ đến đây được khoảng một tuần, cho nên dù khoa học kỹ thuật của họ có phát triển cỡ nào cũng đâu thể trong một thời gian ngắn như vậy đã xây được một kiến trúc quái lạ thế này..."
"Do đó, chỗ này chắc chắn là giả."
"..."
Lục Tân nghiêm túc phân tích tình huống, sau đó thu được ánh mắt sùng bái của Búp Bê và ánh mắt khinh miệt của em gái.